
chỉ cần bà muốn làm gì, không ai có
thể can thiệp được. Sự thực là mẹ tôi thật sự cần có người bầu bạn.
- Con chỉ sợ mẹ nuốt không trôi thôi chứ con thì chẳng
có ý kiến gì! - Tôi ôm lấy vai mẹ. - Thế thì từ nay về sau mẹ có thể trở thành
ôsin của ông t
- Mẹ đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi! - Mẹ cười bối rối.
- Tối nay không ở lại được một đêm à con? - Lúc ra đến
cửa, mẹ tôi hỏi.
- Sáng mai con còn phải đi làm mà.
Người đàn ông đó đưa tay lên xem đồng hồ:
- Không còn sớm nữa, thôi đi sớm đi, không có đường sá
ban đêm không được an toàn!
Ông ta vui vẻ vẫy tay tạm biệt tôi, hành động này
khiến tôi cảm thấy như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Tâm trạng đột nhiên thấy khá hơn. Tôi lái chiếc BMW
của Lưu Minh Cương lao như bay trên đường. Trên đường về tôi nhận được điện
thoại của Hướng Phong Thu, anh ấy mời tôi đi uống trà.
Kể từ bữa rượu trước, chúng tôi chưa gặp lại nhau, chỉ
có điều anh ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi, nhưng toàn là những câu kiểu như:
“Những vì sao lấp lánh ở trên trời, ánh trăng minh chứng cho tình yêu anh dành
cho em, bạn bè một kiếp một kiếp tình…”, mới nhìn qua đã biết không phải là
nguyên tác nên tôi cũng chẳng buồn nhắn lại.
Tề Tề lúc nào cũng nửa đùa nửa thật, bảo tôi cân nhắc
đến anh ấy xem thế nào. Cô ấy nói dù chúng tôi cũng là bạn học cũ, chẳng gì hai
người cũng có những hiểu biết nhất định về nhau, có thể đến với nhau nhanh hơn
so với người ngoài. Ngoài ra, cô còn đặc biệt nhấn mạnh đến một vấn đề đã cũ
rích là: đàn bà đã ly hôn rồi khó kiếm chồng, giờ mà còn kén chọn thì sau này
chẳng còn đâu để mà kén với chọn nữa.
Thực ra không phải tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng suy
nghĩ này nhanh chóng bị tôi dập tắt. Chủ yếu là do ba nguyên nhân: Thứ nhất:
tôi đã từng ly hôn, anh ấy thì chưa kết hôn, như thế này thì không công bằng với
anh ấy, luôn cảm thấy chúng tôi bất bình đẳng, chẳng ai dám đảm bảo sau này lấy
nhau rồi anh sẽ không mang chuyện này ra nói? Thứ hai, chúng tôi là bạn học,
tình cảm giữa những người bạn học với nhau rất trong sáng, tình cảm nhiều khi
giống tình anh em hơn, vì quá quen thuộc rồi nên tôi mới không nỡ ra tay. Thứ
ba, cho dù tôi không biết anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng xem ra cũng
chẳng được nhiều lắm, nếu không anh đã sớm mua nhà rồi. Xem ra Hướng Phong Thu
cũng giống như tôi, chẳng có gì hết, hai chúng tôi mà ở với nhau e rằng chỉ có
bát nướ trắng nấu với mì ăn liền. Về điểm này thì cả hai chúng tôi là môn đăng
hộ đối.
Do vậy chuyện chúng tôi ở bên nhau gần như là điều
không thể. Tôi đã lấy chồng một lần rồi, tôi không có đủ thời gian để chơi trò
tình yêu này được.
Đỗ xe lại, tôi nhìn thấy Hướng Phong Thu đang vẫy tay
với mình. Chẳng hiểu vì sao chân tôi đột nhiên bị trẹo, cả người tôi đỗ ập
xuống đất.
Hướng Phong Thu chạy ào tới đỡ tôi dậy, cười giống hệt
như một gã người rừng.
- Sao anh giống hệt sao Chổi thế hả? - Tôi có hơi cáu,
liền tức tối bẹo tay anh một cái.
Hướng Phong Thu kêu “Ái” một tiếng, đau đến gập cả
lưng.
- Có lẽ là do sức hấp dẫn của em quá lớn!
Hướng Phong Thu vừa dứt lời, tôi liền nhằm thẳng bụng
anh thúc một cú đấm.
Chúng tôi lên tầng, tìm đến một nơi yên tĩnh và ngồi
xuống. Hướng Phong Thu nhăm nhó xoa xoa chỗ vừa bị tôi bẹo, hỏi:
- Em uống gì?
- Trà Thiết Quan m đi!
- Biết thưởng thức đấy! - Anh giơ nhón tay cái lên
khen ngợi tôi làm tôi giật nảy mình, nhân viên phục vụ nhìn thấy thế liền mím
miệng cười.
Sau khi nhân viên phục vụ đi lấy đồ uống, Hướng Phong
Thu liền nói:
-Uống trà Thiết Quan m rất ngon, có tác dụng thanh
tâm, sáng mắt, diệt khuẩn, tiêu viêm. Vì vậy những người uống thuốc này đều rất
thoát tục.
- Anh có chuyện gì à? - Tôi hỏi, trông bộ dạng anh hôm
nay có vẻ khác hẳn với hôm trước. Theo như suy tôi thì nếu một người quá nhiệt
tình với bạn, không phải vì anh ta có tật giật mình, thì chắc chắn là đang có
việc cần nhờ bạn giúp.
- Không có gì. Ái chà, em có biết là uống trà có thể
đoán ra tuổi tác không? Uống trà xanh là thiếu niên, Thiết Quan m là thanh
niên, Đơn Tùng là thanh niên, Phổ Nhĩ là người già. Có nhiều người trà Thiết
Quan m giống như con người ở độ tuổi ba mươi, đang trong giai đoạn phát triển
cao nhất của con người. Cách pha trà Thiết Quan m cũng rất cầu kì, nếu như nước
chưa đủ ấm, trà sẽ dính chặt vào cốc. Còn khi dùng nước sôi nó sẽ nhanh chóng
nở to ra, giống như là gặp được chuyện vui mừng vậy. Sau khi đổ nước sôi vào, từ
từ hãy rót trà, để ngâm một lát, như vậy những tinh túy trong trà mới được hòa
vào trong nước, lúc ấy trà mới ngon.
Hướng Phong Thu thao thao bất tuyệt cứ như bị trúng
tà. Mấy lần tôi định cắt ngang nhưng anh đều nói át đi. Tôi bực bội lấy tay ra
hiệu STOP, lúc này Hướng Phong Thu mới vội vàng “phanh” lại.
- Uống trà là vì muốn được yên tĩnh, vậy mà anh cứ bắn
như súng liên thanh là sao?
- Sao thế? Tâm trạng không tốt à? - Hướng Phong Thu
nhìn tôi chằm chằm rồi ấm ức nói. - Hầy, anh mời em uống trà em còn xì cái mặt
ra thế kia à?
Tôi nhấp một ngụm trà, không nói gì. Hướng Phong Thu
thấy tôi sầm mặt cũ