
nhiên sẽ không để những việc như vậy vào mắt.”
Hắn nhìn ra xa, ngữ khí bình thản lại có phần kiên định.
Tô Oản Oản hít hít cái mũi, cúi đầu nói:”Sư phụ, ta muốn khóc.”
“Chịu đựng đi.”
“……..”
Nàng nhẫn, Tô phủ lớn như vậy, dù cho nàng có đi đến đâu khi ngoảnh lại
cũng rất cao, mọi người thấy đôi mắt nhỏ thông minh của nàng, khỏi phải
nói có bao nhiêu khinh miệt có bao nhiêu xem thường. Nàng nhẫn, mới
không thèm so đo với cổ nhân, tốt xấu gì nàng so với họ cũng còn sống
được cả một đời.
Thật ra Tô Oản Oản cũng rất dễ nhẫn, sư phụ nói nàng tám năm hành tẩu giang hồ những cái khác không học chỉ có da mặt dày
lại học giống y khuôn đúc.
Đúng là nàng đã nhẫn, thế nhưng những nữ
nhân trong Tô phủ này ngày thường không tìm ra cái gì tiêu khiển lại
không nhẫn được nha. Nhất là Tô Mộ Tuyết, cảm thấy nghẹn thở, cuối cùng
cũng có một ngày khiến nàng ta hết giận.
Sải từng bước chân kiêu
ngạo, phía sau còn dẫn theo một nhóm tì nữ, cuối cùng Tô Mộ Tuyết nói:
“Khéo quá nhỉ.” Đi đến gần Tô Oản Oản, từ trong mũi phát ra tiếng hừ
lạnh: “A, đây không khải vị tiểu thư cam luyen nào đó sao?”
Tô Oản
Oản đang ngồi trên ghế ăn bánh trung thu do đại thúc phòng bếp nghiên
cứu, bỗng nhiên nghe thấy một câu như thế cái miệng đầy bánh trung thu
thiếu chút nữa phun hết ra.
Tiểu thư cam luyen? Từ do Tô Mộ Tuyết nói ra ngày càng thú vị.
“Ai đó không phải là mong ỷ vào Tô gia phú khả địch quốc của chúng ta để
được ở bên cạnh Tam ca đấy chứ. Chưa nói đến việc nhà chúng ta có bao
nhiêu bạc, Tam ca ta như vậy cũng ít người có thể bì kịp. Thật đúng là
không biết xấu hổ, thấy người sang bắt quàng làm họ, ngay cả cam luyen
mà cũng làm được.”
“Cũng đúng thôi!” Đám nha hoàn phía sau Tô Mộ Tuyết đồng thanh nói, trường hợp như vậy, vốn luôn hiệu quả trong hí kịch.
“Ta đã sớm biết ngươi đối với Tam ca cũng không tốt đẹp gì, Tiểu Hà nói
ngươi thường nửa đêm không về ta còn không tin. Bây giờ nghĩ lại, người
như ngươi có thể làm ra việc gì. Đàn bà con gái mà không tuân thủ phép
tắc, ai biết được nửa đêm canh ba ngươi còn có thể đi đâu! Tam ca ta
cũng không biết bị cái gì che mắt mà lại có thể coi trong nữ tử như
ngươi.”
“Cũng đúng nha!” Đám nha hoàn lại đồng thanh.
Tô Oản Oản
vẫn toàn tâm toàn ý ăn bánh trung thu của nàng. Ừm, quả nhiên khó ăn,
tuy rằng kiếp trước nàng cũng chưa ăn món gì cao cấp như bánh Trung thu, nhưng mà đại thúc phòng bếp làm quả thật khó ăn. Thúc ấy nấu ăn không
ngon còn nghiên cứu bánh Trung thu hương vị mới làm gì chứ, nếu cứ tự
nhiên để thúc ấy làm, điểm tâm của sư phó người ta thì làm sao bây giờ.
Nàng thấy vẫn là ngày mai bảo sư phó thử làm bánh Trung thu hương vị mới là được rồi.
“Tô Oản Oản, ngươi không coi ai ra gì ư?” Tô Mộ Tuyết thấy Tô Oản Oản không thèm liếc mình một cái đương nhiên là tức giận.
“Mắt ta quá nhỏ, không thấy ngươi.” Nàng tiếp tục ăn mứt táo trong bánh trung thu.
“Tô Oản Oản, ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày. Đừng nói toàn bộ Tô phủ, cho dù là toàn bộ Lạc thành, kể cả quốc đô này cũng không
chấp nhận cho đôi sư đồ cam luyen các người!”
Tô Mộ Tuyết khẩu khí kiêu ngạo, trên mặt viết hai chữ thành công.
Ánh mắt Tô Oản Oản như băng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo,
thoạt nhìn cả người toát ra sát khí rất nặng, Tô Mộ Tuyết cùng đám nha
hoàn không khỏi lui từng bước, lại nghe thấy nàng nói: “Báng trung thu
này quả thực không phải cho người ăn.”
“Ngươi…” Tô Mộ Tuyết tức giận
không nói nên lời, nàng ta rõ ràng trêu chọc mình, lại còn đám nha hoàn
phía sau cũng nhìn thấy, nàng đường đường là Tứ tiểu thư Tô gia sao lại
có thể mất mặt như vậy. Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng nàng đưa tay
muốn tát Tô Oản Oản một cái.
Tô Oản Oản thấy vậy cũng sửng sốt, sau đó liền dễ dàng tránh thoát.
Thiệt là phiền mà, con nhỏ này bị nàng ép đến ngu rồi sao, biết rõ nàng có võ công lại vẫn muốn tát nàng.
“Tô Oản Oản, ngươi căn bản là không xứng đáng ở lại Tô gia, chỉ biết liên
lụy đến Tam ca, làm bại hoại thanh danh Tô gia ta. Nếu việc làm ăn của
Tô gia ta vì ngươi mà tổn hại thì ngươi cứ chờ đấy. “
Ánh mắt Tô Mộ
Tuyết có chút bối rối, đành dùng thanh âm kiêu ngạo để che dấu. Nàng
không phải không kiêng kị bản lĩnh của Tô Oản Oản, nhưng cũng xem
thường, lại càng không hiểu một nữ tử chỉ có chút tài sắc trong giang hồ như nàng sao có thể khiến đường đường là Tô Mộ Bạch lại làm ra những
chuyện như vậy, ngay cả Ôn Nam Thế cũng ái mộ nàng.
Vậy mà Tô Oản Oản lại ngoáy tai, ngáp một cái, lời nào khó nghe thì cứ xem như gió thoảng bên tai là được rồi. Cứ để nó thổi đi, trăm ngàn lần đừng trả lời, nói
không đúng lại khiến người ta hưng phấn.
“Thật ra ta muốn xem Tam ca
sẽ thích ngươi bao lâu, đến lúc không có hắn thì ngươi cái gì cũng không có.” Tô Mộ Tuyết không biết làm gì Tô Oản Oản đành ném lại một câu rồi
bỏ đi.
Nhưng đúng câu cuối cùng này lại khiến nàng thu lại nụ cười, ngồi trên ghế đá hai mắt nhìn xa xăm.
Nàng không thể nào tưởng tượng được khi mình rời xa hắn sẽ như thế nào, rất
đau đớn. Nàng không có hắn, có lẽ nàng cũng sẽ chẳng r