
ờ Tiếu Khang năn nỉ đảo chủ nhưng thất bại.Từ lúc đặt chân lên đảo nến nay đây là lần đầu Phi Yến thấy đảo chủ kiên quyết đến thế.
“Tuyết Tuyết lại dùng điểm tâm đi”
“Ta không muốn ăn”
“Ngươi phải ăn chút gì đó nếu không sẽ chết đấy” Phi Yến bực mình nhìn người đang tự hành hạ bản thân.
“Nếu thực có thể chết, liệu có thể gặp hắn ở kiếp sau không?” Ngâm Tuyết thở dài đưa tay vuốt lấy giọt sương trên cánh hoa lên trên bậu cửa. Hạt sương lạnh buốt tuyệt đẹp nhưng chỉ cần chạm nhẹ thôi liền vỡ tan, lẽ nào nàng cũng như thế ? Người ta vì tình thề nguyền sống chết, nhưng nàng đối với cái chết không sợ hãi nhưng nàng lại không nỡ kết thúc sinh mạng vì có biết bao người bằng mọi giá chiến đấu dành sự sống từ bệnh tật, sao nàng lại nỡ từ bỏ nó. Còn chàng thì sao? Long chàng có muốn sống không?
“Tuyết Tuyết người làm sao?” Nhìn vẻ mặt trắng xanh vì mấy ngày không ăn ngủ, làn da Tuyết Tuyết như dần trở nên trong suốt tan biến vào màn sương bên ngoài, Phi Yến có chút lo lắng không phải Tuyết Tuyết muốn tự sát chứ?
“Phi Yến, giúp ta”
“Chuyện gì?”
“Nói với nghĩa phụ ta đồng ý” Lời nói bật ra mông lung tan vào sương sớm.
————————
Mùa đông đã lui dần hơi thở mùa xuân càng làm cho Kình Long Đảo thêm phần náo nhiệt. Mấy ngày này mọi người đều nô nức chờ mong hỉ sự của Đông Phương Gia. Các cửa hàng của Ngư Trấn đều rất vui vẻ vì hàng hoá của họ được thu mua trọn vẹn phục vụ cho lễ cưới. Ngư Trấn chỉ có một khách điếm duy nhất, đã đầy chặt người thế nên các hộ dân có tư gia rộng rãi một chút đều được tận dụng làm khách điếm cũng kiếm được không ít nha. “Đông Phương Gia có hỉ sự thực là một chuyện vô cùng tốt đẹp, mong rằng sau này Đông Phương lão gia “ép gả “ người nhà Đông Phương càng nhiều càng tốt “ Một lão chưởng quầy vừa vuốt râu vừa nói, không quên cúi xuống vuốt ve đám ngân phiếu trên tay .( Tác giả: thực là gà chó như ngau =))).
Sau bao nhiêu sự chuẩn bị hoành tráng, vô tiền hoán hậu cuối cùng ngày lành cũng đến. Bên trong Trúc Viên đã được trang hoàng rực rỡ bằng gấm hồng điều và hồng sắc đèn lồng. Trên mỗi ô cửa đều được dán những chữ song hỉ thật to. Sa rèm bạch sắc thường ngày được thay thế bằng một màu đỏ rực lãng đãng phong tình uốn lượn để lộ một thân tân phục ngồi trước gương. Phi Yến khéo léo chải tóc cho Ngâm Tuyết, đáng lẽ việc nàng phải do mẫu thân đích thân làm cho nữ nhi trong ngày xuất giá. Nhưng Ngâm Tuyết nói ở nơi này nàng tứ cố vô thân, những người thân duy nhất cũng đã mất…… cần gì phải cố chấp mấy việc nhỏ như thế. Phi Yến im lặng chải tóc ưu thường nhìn người ngồi trước gương mỹ lệ vô ngần nhưng lạnh băng, không chút thần sắc.
Đội lên kim mão hình phượng hoàng, Phi Yến bước ra sau ngắm nghía một chút rồi thở dài đưa một mảnh giấy tẩm chu sa lên cánh môi nhợt nhạt của tân nương. Ngâm Tuyết vẫn im lặng nhếch môi cắn vào mảnh giấy chu sa đem một tầng sắc đỏ tô lên môi. Đưa mắt nhìn vào chiếc gương đồng mờ ảo, trong ký ức nàng hiện ra cái lần đầu tiên nàng mặc hỉ phục. Không kim mão sa hoa, không trang điểm tinh mỹ, chỉ đơn thuần một bộ hỉ phục được người ấy ôm trong ngực hạnh phúc và ấm áp cùng nhìn “Điệp vũ, Phi Tuyết…lạc thanh hiên”
Sau này có lẽ vĩnh viễn đó sẽ chỉ là kí ức, kí ức ngọt ngào nàng sẽ giữ mãi trong tim dõi theo người tiếp tục sống……..
Khi xưa nàng chỉ biết yêu là được ở cạnh người mình yêu đó là hạnh phúc…. nhưng nay nàng buộc phải học một cách yêu mới đó là hạnh phúc khi được hi sinh vì người yêu. Có lẽ lần lựa chọn này sẽ khiến nàng đau khổ suốt đời nhưng nàng chấp nhận đánh đổi. Hạ Ngâm Tuyết có lẽ đã chết, nàng sẽ sống làm tròn những gì mình lựa chọn chậm rãi chờ đợi thân xác này chết đi. Đến khi đó chỉ mong có kiếp sau thực sự…….
“Tuyết Tuyết ngươi đã chuẩn bị tốt?” Đông Phương Thiên Tuyệt bước vào phòng.
Ngâm Tuyết vẫn lặng thinh ngồi trước gương không nói gì.
“Ta sẽ giữ đúng lời” Đông Phương Thiên Tuyệt tiếp tục nói.
Vẫn không có động tĩnh.
“Tuyết Tuyết, ngươi đi gặp hắn đi, là lấn cuối. Vì sau khi truyền nội công cho hắn xong ta sẽ sai người đưa hắn rời đảo” Đông Phương Thiên Tuyệt thở dài quay lưng bỏ đi.
Một giọt châu lệ tràn xuống khoé mi, lăng dài nhỏ xuống hỉ phục đem sắc đỏ nhuộm thành màu đen. Ngâm Tuyết chậm rãi chuyển mình thanh thản bước ra khỏi Trúc Viên………
—————————
Cánh cửa gỗ màu nâu trầm của Tiên Thảo Lâu hiện ra trước mắt, bỗng chốc con tim nàng dường như đã tự đóng băng liền vỡ toạc âm ỉ chảy máu. Lặng người một lúc, Ngâm Tuyết mới kiềm chế được cơn xúc động run rẩy bước đến đẩy nhẹ cánh cửa.
“kẽo kẹt..” Một tiếng cửa gỗ bật mở mang theo luồng sáng vàng nhạt đầu tiên của mùa xuân tiến vào phòng. Một thân hồng y như phát sáng quét ngang căn phòng âm u tràn ngập mùi nồng đậm của dược thảo.
Trên giường phất phơ vài mảnh sa nâu ảm đạm bao phủ một thân hình bất động. Còn đâu khí thế trấn áp quần hùng, còn đâu lãnh lệ hào khí nhưng chỉ duy nhất đối với nàng ôn nhu vô hạn.
“Long” Nàng run rẩy gọi, Cổ Ngự Long vẫn nhợt nhạt nằm yên bất động.
“Chàng có nghe ta nói không?”
“Có lẽ là không, nhưng ta chỉ muốn nói…….. hãy quên ta đi và sống thật