
ủi từ đâu.
Đầu
óc Lâm Hiểu đã rất mệt mỏi, tâm tình bi ai mà mất mát nhưng cô không
muốn thừa nhận lòng mình đang bị một người đàn ông ảnh hưởng. Ngoại trừ
chuyện của hắn cô còn rất nhiều việc cần xử lí, so với tất cả, chuyện
của mẹ cô vẫn quan trọng hơn.
Ngạo khí trong người lúc này mới chợt bùng phát, càng chật vật thì lại càng không cam lòng.
Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm mẹ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến cô trông thật thảm hại: “Mẹ, mẹ vẫn còn thương con chứ?”
“Con ngốc à?!
Mẹ chỉ có mình con, từ nhỏ đến lớn đều là tâm can của mẹ, mẹ không
thương con thì thương ai?!” Lâm mẹ vội vàng nói.
“Vậy… mẹ, con còn ba nữa, chỉ cần ba chúng ta ở bên nhau là có thể hạnh phúc phải không?”
“Đương nhiên, cho dù có tiền cũng phải kém nhà ta.” Lâm mẹ vỗ về lưng Lâm Hiểu, không chút do dự nói.
Lâm Hiểu nhấp miệng hé môi, đôi mắt ướt át như mang theo vài phần run rẩy,
Lâm mẹ nhìn mà lòng càng đau thêm vài phần: “Vậy…mẹ, nếu gia đình chúng
ta tốt như thế thì Dương Văn Tùng lại là sao? Chẳng lẽ mẹ yêu ông ta?”
Thanh âm Lâm Hiểu không lớn, chất chứa bi thương. Một câu này không báo trước khiến toàn thân Lâm mẹ cứng đờ, đầu óc vang lên một tiếng nổ. “Con, con làm sao lại biết?” Lâm mẹ miệng mở to, bộ dáng không dám tin.
Cánh tay Lâm Hiểu buông ra,bỗng “phịch” một tiếng, cô đến trước mặt Lâm mẹ,
ôm bà rồi vùi đầu vào lòng bà. Nước mắt không chịu không chế, tràn mi
trào ra. Giọng nói Lâm Hiểu nghẹn ngào giống như một đứa trẻ vừa kéo tay mẹ vừa nói: “Mẹ, bây giờ chúng ta tốt như vậy, ba dù hàng năm ít khi
trở về cũng vẫn là một người chồng tốt, Dương Văn Tùng kia có gì tốt
chứ, mẹ đừng rời bỏ con được không mẹ, mẹ…”
Tiếng khóc của Lâm Hiểu cũng không lớn, như đang bị cô cố gắng đè nén xuống.
Từ khi Lâm Hiểu còn nhỏ tới tận bây giờ, Lâm mẹ rất ít khi thấy con gái bà có bộ dáng bi thương đến thế. Giờ phút này, trái tim bà như co rút lại, đau đến không thể chịu đựng: “Con, con nói linh tinh vái gì vậy? Mẹ khi nào thì rời bỏ hai ba con chứ?!”
Tiếng khóc của Lâm Hiểu chậm rãi
ngừng lại, đôi mắt sưng đỏ ngước lên nhìn Lâm mẹ, nhỏ giọng nức nở nói:
“Mẹ, mẹ sẽ không rời bỏ ba và con chứ?”
Lâm mẹ vuốt nhẹ đầu Lâm Hiểu, gạt đi những sợi tóc dính trên mặt cô, dỗ dành: “Con đúng là đồ ngốc,
mẹ làm sao có thể đành lòng làm chuyện gì khiến con gái mẹ phải đau lòng cơ chứ?!”
“Nhưng…Dương Văn Tùng nói, mẹ sống không tốt, mẹ muốn đi cùng ông ta…” Lâm Hiểu níu chặt tay Lâm mẹ vừa chần chờ nói.
Hai mày Lâm mẹ nhướng cao, bà phẫn nộ nói: “Đúng là đồ chó má! Hiểu nha đầu, hắn nói với con như vậy sao?”
Lâm Hiểu dừng một chút, gật gật đầu: “Dương Văn Tùng nói dù sớm hay muộn mẹ sẽ đến với ông ta, mẹ vẫn luôn sống không tốt, chỉ có ông ta mới đem
lại cho mẹ hạnh phúc.”
“Thối lắm!” Lâm mẹ thở dồn dập, bà quay đầu
tìm điện thoại: “Hắn nghĩ hắn là ai, cư nhiên dám nói với con gái ta như vậy! Mẹ khi nào thì nói sẽ đi với hắn! Không có cửa đâu! Điện thoại của mẹ đâu? Mẹ phải chửi cho hắn một trận.”
Lâm Hiểu vội vàng giữ chặt mẹ mình, nói: “Mẹ, mẹ định đi tìm ông ta sao?”
Bước chân Lâm mẹ chợt khựng lại, bà quay đầu kéo tay Lâm Hiểu, trấn an: “Được, được, mẹ sẽ không đi tìm hắn.”
“Mẹ, con không thích ông ta.” Lâm Hiểu tựa như đứa bé làm nũng.
“Hắn có là cái gì, con không thích hắn, về sau mẹ sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.” Lâm mẹ kiên định nói.
“…Thật sự?”
“Thật sự.”
Đối với Lâm mẹ, mà cũng đối với rất nhiều người phụ nữ, đứa con có khi còn quan trọng hơn so với chồng mình.
Lâm ba ba từ xưa tới nay hàng năm đều không ở nhà mà Lâm Hiểu từ nhỏ đến
lớn đều ở bên cạnh bà, phá tan cô đơn của bà, chia sẻ ưu sầu với bà.
Đối với Lâm mẹ, Lâm Hiểu chính là áo bông nhỏ của bà, mặc dù thường ngày
hay la mắng cô nhưng ở trong lòng, bà có bao nhiêu yêu thương con gái
thì chỉ có mình bà biết.
Mặc kệ Lâm Hiểu vô tình hay cố ý, nước cờ
này cô đi đúng rồi! Nếu dùng cách khác phá hoại, Lâm mẹ có thể sẽ không
thấy được hậu quả việc làm của mình. Nếu bà còn dây dưa với Dương Văn
Tùng lâu hơn, đến lúc ấy không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới kéo bà ra được. Tuy sau đó đến cuối cùng nhất định bà sẽ lựa chọn đoạn
tuyệt quan hệ với Dương Văn Tùng nhưng cũng sẽ không kiên quyết nhanh
chóng như bây giờ.
Lâm Hiểu không trách mẹ cô khi bà chọc vào loại
đàn ông này. Nhiều năm như vậy, ba cô hàng năm cũng chỉ trở về nhà bốn
năm ngày, ở lại không đến một tuần, công ty của ông sẽ lại điều đến một
chỗ xa xôi nào đó công tác.
Bao nhiêu ngày cô đơn như vậy, theo thời
gian Lâm Hiểu càng lớn Lâm mẹ lại càng cô đơn. Trong tình huống như vậy, Dương Văn Tùng chỉ hơi chút biểu hiện ra một ít thương tiếc hoặc là nói vài câu ngọt ngào, ủy khuất bao nhiêu năm của mẹ cô sẽ như nước tràn
bờ, không khống chế được tâm sự hết với hắn. Lúc này Dương Văn Tùng thừa dịp mà tiến vào càng dễ dàng.
Lâm Hiểu tắm rửa xong liền đến phòng
Lâm mẹ ngủ cùng bà. Lâm Hiểu không nhịn được hỏi Lâm mẹ về Dương Văn
Tùng, cô vẫn thực để ý, người đàn ông đó nói Lâm mẹ là mối tình đầu của
ông ta, nghe không giống như bịa đặt.
Lâm mẹ nghe thấy Lâm H