
phòng thái phu nhân nên đương nhiên dám nói những câu này.
Nghe thấy Liễu Hồng nhắc
tới Thanh Đại, Vu Thu Nguyệt bừng bừng lửa giận. Nàng đứng lên, bước tới trước
mặt Thanh Đại, chỉ tay vào mặt Thanh Đại, tức giận nghiến răng nghiến lợi:
- Là
ngươi, là tiện nhân nhà ngươi, đều là ngươi hại ta,
Vu Thu Nguyệt nhìn thái
phu nhân kêu to:
- Thái
phu nhân, ngươi đừng tin tưởng nàng, nàng không phải là người tốt. Nàng rất âm
hiểm, là nàng hại ta đó, Lệ Châu cũng là nàng giết chết.
Đợi lâu như vậy, rốt cuộc
Tương Nhược Lan vẫn chờ mong có kịch tính, Thanh Đại có vấn đề hay không nàng
không biết. Nhưng hôm nay, nàng nhất định sẽ không tin tưởng Thanh Đại như lần
trước nữa.
Thanh Đại như là bị Vu
Thu Nguyệt hù dọa, vội lui hai bước, bưng ngực, sắc mặt trắng bệch.
Liễu Hồng thấy vậy vội
chắn trước Thanh Đại, lớn tiếng nói:
- Vu di
nương, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Ai cũng biết Thanh di nương bị
thương, thời gian này ngoài đến chỗ thái phu nhân và phu nhân thỉnh an thì
chẳng đi dâu. Ngoài lần đến chùa Vân Khai thì cũng chẳng bước ra khỏi phủ. Nàng
phải đi đâu mà tìm thứ đó hại ngươi. Ngươi nói Thanh di nương hại chết Lệ Châu
lại càng buồn cười. Thanh di nương bị thương nặng, sao có thể hại chết Lệ Châu?
Nô tỳ không biết sao người cứ có thành kiến với Thanh di nương, nhưng ngươi
nhiều lần coi thường Thanh di nương, Thanh di nương nể ngươi có thai nên không
cho ta nói ra. Hôm nay ngươi còn nói những lời này, vừa hay, để cho thái phu
nhân, hầu gia xem xem ai là kẻ vô lý.
Thanh Đại rụt cổ núp sau
Liễu Hồng, nước mắt ứa ra
Vu Thu Nguyệt tức giận
đến run người, chỉ vào Liễu Hồng mắng:
- Khá
lắm. Nha hoàn mỏ nhọn chết tiệt kia, ta thấy chưa biết chừng là hai chủ tớ các
ngươi liên kết để hãm hại ta.
Vừa nói vừa nhìn thái phu
nhân kêu lên:
- Thái
phu nhân, ngươi đừng tin bọn họ, con vũ nữ này nhất định là giả tạo, nha hoàn
bên người nàng cũng chẳng phải là người tốt
Sắc mặt thái phu nhân lập
tức trầm xuống, Cận Thiệu Khang cũng càng khó coi.
Tương Nhược Lan thầm
than, Vu Thu Nguyệt lúc này đã loạn mà quên mất Liễu Hồng vốn là người của thái
phu nhân.
Thấy thái phu nhân không
nhịn được muốn lên tiếng, Tương Nhược Lan vội vàng nói:
- Vu di
nương, ngươi đừng vội, chúng ta sẽ không để cho ngươi không có cơ hội nói
chuyện. Ngươi tỉnh táo lại đi, ngồi xuống, từ từ rồi nói. Ngươi có thai đừng để
tức giận mà làm động thai.
Nõi xong sai Ánh Tuyết đỡ
nàng ngồi xuống, bưng trà cho nàng uống.
Thái phu nhân đã hơi
không nhịn được nhưng bất kể thế nào cũng phải để Vu Thu Nguyệt nói hết những
gì muốn nói. Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang không phải là người ngu ngốc, chỉ
là việc Thanh Đại làm không có chứng cứ. Có lẽ Vu Thu Nguyệt nói có thể khiến
cho bọn họ hoài nghi Thanh Đại. Chỉ cần thái phu nhân không tín nhiệm Thanh Đại
như trước thì Tương Nhược Lan cũng không thấy khó khăn nữa.
Vu Thu Nguyệt nghe những
lời khuyên của Tương Nhược Lan, nhất là câu cuối thì lập tức tỉnh táo lại. Nhắc
lại mới nhớ, gần đây bụng luôn không thoải mái, có thể vì thường xuyên tức giận
mà thành. Mình phải tỉnh táo, nếu để động thai thì đúng là thất thủ.
Nàng nhìn Tương Nhược Lan
một cái như là hơi ngạc nhiên không nghĩ Tương Nhược Lan sẽ nói thay nàng.
Nhưng bây giờ nàng cũng không quản được nhiều việc như vậy nữa.
Thái phu nhân thấy Tương
Nhược Lan nói như vậy, nghĩ đến trước mặt Vu phu nhân cũng không thể làm cho Vu
Thu Nguyệt không được giải thích nên những lời nói đến miệng lại nuốt vào.
Vu Thu Nguyệt nhấp một
ngụm trà, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bản thân rồi mới nói:
- Thái
phu nhân, phu nhân trước kia có nhiều chuyện vì ta không có chứng cứ, lại sợ các
ngươi trách ta nói hươu nói vượn nên ta không nói. Nhưng chuyện đến nước này
thì ta cũng bất chấp.
Nàng ngẩng đầu, chỉ thẳng
vào Thanh Đại:
- Người
đàn bà này đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ. Ta đã sớm phát hiện nàng có những biểu
hiện lạ nên sai Lệ Châu theo dõi nàng. Nhưng Lệ Châu đột nhiên lại bị chết, ta
nghĩ nhất định là Lệ Châu đã phát hiện ra điều gì đó của nàng nên mới bị nàng
giết người diệt khẩu. Nàng đến phòng ta thỉnh an, ta nghĩ một mình hỏi rõ nàng
việc này nên sai hạ nhân đi ra ngoài. Nhưng không ngờ, còn chưa nói được hai
câu thì nàng đã tự tát mình rồi ngã nhào xuống đất khiến nha hoàn và ta tranh
chấp. Tiện đà đứng lên thì đụng phải tủ quần áo của ta, sau đó những tà vật này
rơi ra.
Tương Nhược Lan hỏi:
- Ngươi
nói một tát này là tự nàng đánh? Như vậy cũng quá là khó nói
Liễu Hồng vội nói:
- Đúng
vậy, rõ ràng là Vu di nương đánh
Tương Nhược Lan hỏi Liễu
Hồng:
- Ngươi
có thấy Vu di nương đánh Thanh di nương không?
Giọng Liễu Hồng chùng
xuống:
- Thật ra
không có… nhưng sao Thanh di nương lại tự đánh mình được.
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Ngươi
nói cũng đúng… được rồi, ta còn một nghi vấn…
Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt:
- Tủ lớn
của ngươi bình thường không khóa? Sao vừa chạm vào đã mở tung được?
Trong mắt Thanh Đại chợt
lóe hàn quang, nàng lẳng lặng nhìn Tương Nhược Lan, không thể