
tin được Tương
Nhược Lan lại nắm được sơ hở này, vốn nghĩ rằng sẽ chẳng ai để ý…
Vu Thu Nguyệt cười lạnh:
- Phu
nhân đúng là buồn cười, tủ lớn để quần áo, mỗi ngày nha hoàn đều phải thu dọn,
ta khóa lại…
Nói tới đây Vu Thu Nguyệt
đột nhiên phản ứng lại, nàng đứng bật dậy, nhìn thái phu nhân, vẻ mặt hưng
phấn:
- Thái
phu nhân, người nghĩ xem, nếu ta thực sự chứa tà vật sao lại để trong tủ mà mỗi
ngày nha hoàn đều thu dọn được. Nhất định là Thanh Đại đem vật này để vào tủ
ta, sau đó khiến cho ta và nha hoàn của nàng tranh chấp để cho mọi người phát
hiện ra vật này.
Nhắc tới nàng vẫn thấy kì
quái, bình thường nàng vẫn đặt vật đó ở ngăn tủ kín khóa kỹ, người ngoài tìm
cũng không được, sao đột nhiên lại chạy ra tủ lớn. Nàng lúc đầu còn nghĩ là vì
mang thai nên tinh thần hoảng loạn mới để nhầm chỗ. Bây giờ nghĩ lại nhất định
là do Thanh Đại kia giở trò quỷ. Nhưng chẳng ai biết chuyện này, đến cả Lệ Châu
cũng không biết thì sao Thanh Đại lại biết?
Vu Thu Nguyệt nhất thời
không nghĩ thông được nhưng giờ chuyện đó cũng không trọng yếu. Quan trọng là
vừa may tìm được bát nước này hắt lại Thanh Đại kia.
Thái phu nhân và Cận
Thiệu Khang nghe Vu Thu Nguyệt và Tương Nhược Lan nói xong cùng nhìn liếc qua
Thanh Đại một cái. Trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ. Cận Thiệu Khang nhớ
lại Tương Nhược Lan từng nghi ngờ hỏi mình Thanh Đại có phải là người có võ
công không. Nếu Thanh Đại thật sự có võ như vậy chuyện trong rừng cây, Thanh
Đại liều mạng cứu mình và chuyện lần này đều có lời giải thích rõ ràng rồi.
Người có võ thì làm chút chuyện vu oan giá họa này có khó gì.
Lúc này Vu phu nhân thấy
thái phu nhân sinh lòng nghi ngờ, trong lòng mừng thầm, bất kể thế nào cũng
không thể bọn họ đuổi Thu Nguyệt đi, nếu không, sinh con chẳng phải là công dã
tràng?
Vu phu nhân khẽ cắn môi,
bất chấp thể diện, quỳ xuống trước mặt thái phu nhân:
- Thái
phu nhân, ngươi phải minh xét a. Đừng để Thu Nguyệt của chúng ta bị người hãm
hại, cũng đừng để gian kế của người thành công.
Thái phu nhân nhìn về
Thanh Đại, ánh mắt hơi trầm xuống:
- Thanh
Đại, ngươi có lời gì giải thích không?
Tương Nhược Lan nhìn về
phía Thanh Đại, không bỏ sót bất cứ biểu hiện gì của nàng. Đồng thời, Cận Thiệu
Khang cũng âm thầm đánh giá Thanh Đại, để ý nhất cử nhất động của nàng để tra
xem nàng có phải là người biết võ công không…
Thanh Đại ngẩng đầu nhìn
thẳng thái phu nhân, ánh mắt kiên định bất khuất, nàng quỳ xuống dập đầu với
thái phu nhân:
- Thái
phu nhân, Thanh Đại không biết nên giải thích như thế nào nhưng Thanh Đại tuyệt
đối không làm nửa chuyện không đúng. Nếu thái phu nhân không tin thì đưa Thanh
Đại đến quan phủ để quan phủ tra xét chuyện này.
Vật đó vốn là của Vu Thu
Nguyệt nàng sợ cái gì? Chỉ cần có thể chứng minh đó là của Vu Thu Nguyệt thì có
thế nào cũng chẳng đáng sợ.
Vu Thu Nguyệt và Vu phu
nhân cùng hoảng sợ. Vu Thu Nguyệt chỉ vào nàng nói:
- Loại
chuyện này liên quan đến thể diện Hầu phủ há có thể đường đột? Ngươi có lòng gì
đây? Giọng nói có chút run rẩy.
Chứng kiến điều này,
Tương Nhược Lan biết vật này thật sự là của Vu Thu Nguyệt. Thái phu nhân phỏng
chừng sẽ không hoài nghi Thanh Đại nữa, chỉ là Thiệu Khang? Tương Nhược Lan
quay lại nhìn Cận Thiệu Khang đã thấy hắn đang nhìn Thanh Đại, ánh mắt vô cùng
sắc bén.
Tương Nhược Lan thở dài
một hơi, ít nhất khiến cho Cận Thiệu Khang hoài nghi nàng… sau này đối mặt nàng
sẽ có chút lòng đề phòng.
Thanh Đại ngẩng đầu, lẳng
lặng nhìn Vu Thu Nguyệt:
- Sao
vậy? Tỷ tỷ sợ? Tỷ tỷ trong lòng có quỷ nên mới sợ, Thanh Đại cây ngay không sợ
chết đứng nên có gì mà không sợ.
Nói xong, Thanh Đại quay
đầu nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt rưng rưng, trong mắt tràn ngập ưu thương:
- Hầu
gia, ngươi cũng nghi ngờ Thanh Đại?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
không nói.
Thanh Đại thấy Cận Thiệu
Khang không trả lời thì cúi đầu, bộ dáng như đau lòng muốn chết.
Thái phu nhân thấy phản
ứng của Vu Thu Nguyệt thì trong lòng đã phán xét, cười nói:
- Vì tra
xét rõ chuyện này, vì chứng minh sự trong sạch của Thu Nguyệt, Cận gia chúng ta
cần gì chút thể diện, chỉ là một khi quan phủ vào cuộc, kết quả cũng không dễ
khống chế rồi.
Vừa nói vừa liếc Vu phu
nhân một cái.
Cận Thiệu Khang cũng nói:
- Nếu
chuyện này đưa đến quan phủ, tin chắc chỉ cần hai ngày là có thể tra ra ngọn
ngành, chỉ cần điều tra theo phù chú là có thể biết vật đó là của ai
Mẹ con Vu Thu
Nguyệt nghe Cận Thiệu Khang nói vậy thì sắc mặt xanh mét, nhất là Vu phu nhân.
Tượng thần này là do bà tự đi tìm, nếu tra ra bà cũng không thoát khỏi quan hệ,
còn có thể liên lụy đến trượng phu và con trai.
Nghĩ vậy, bà chột dạ,
đành phải dập đầu cầu khẩn thái phu nhân:
- Thái
phu nhân, không nên đưa Thu Nguyệt đến quan phủ, chúng ta xin nhận, chúng ta
xin nhận. Thái phu nhân, vật đó thật sự không phải là thuật vu cổ, chỉ là tượng
thần cầu con, chỉ cần mỗi ngày lạy tượng là có thể sinh con trai, thật sự không
phải là thứ hại người. Thu Nguyệt của chúng ta chỉ là muốn sinh con trai cho
Hầu