Thợ Săn

Thợ Săn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325484

Bình chọn: 9.5.00/10/548 lượt.

àng trong lòng hắn.

Mà nàng, đã là quá khứ, không nên lại xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, không nên…

Mỉm cười chua xót, Mộ Thấm Âm thầm mong trong thời gian ngắn ngủi ở lại kinh thành sẽ không gặp được hắn, sẽ không bị chuyện gì làm kích động tâm tình vất vả lắm mới bình lặng của nàng.

Lúc này nàng chỉ mong có thể tìm được tiểu Tuyết Nhi, đoàn tụ cùng Đại ca, ba người cùng sống cuộc sống tự tại, thoải mái và an bình như ngày xưa….

* * * * * * * * * * * * * *

“Cuối cùng cũng về tới nhà” xe ngựa dừng lại trước đại môn sơn màu đỏ, Chu Hỉ Nhi khẩn cấp ôm con nhảy xuống xe ngựa, không để ý tới nhóm nô bộ đang tề tựu rất đông trước cửa, có người vội vàng chạy vào trong thông báo cho chủ tử, có người tiến lên hỗ trợ lấy hành lý, xoay người hướng trong xe nói “ Mộ cô nương, đã tới nhà của ta, vào nghỉ tạm chút đi”

“Cám ơn!” cảm kích pha lẫn bất an, Mộ Thấm Âm xuống xe, nhìn thấy tấm biển trên đại môn ghi An Tĩnh Hầu phủ, thần sắc không khỏi sửng sốt.

Sư muội ta là phi tử của An Tĩnh hầu, ta đưa ngươi đến đó cho nàng chiếu cố ngươi, được không?

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời Đinh Khôi nói ngày đó, hắn khó xử, muốn an bài cho nàng…Mộ Thấm Âm cảm thấy vừa vui vừa lo. Chẳng lẽ Đan phu nhân chính là sư muội của Đinh đại ca? nếu đúng vậy thì nàng đã có thể nhanh chóng liên lạc được với Đinh đại ca rồi.

“Đan phu nhân, ngươi là phi tử của An Tĩnh hầu?” đột nhiên nắm lấy ống tay áo hoa mỹ của Chu Hỉ Nhi, vẻ mặt vui sướng như điên

“Đúng vậy! An Tĩnh Hầu gia là phu quân của ta, dọc đường đi ta không nói rõ thân phận của mình, ngươi không giận chứ?” kinh ngạc vì thấy Mộ Thấm Âm kích động, cho dù bị móng tay của nàng làm đau, Chu Hỉ Nhi cũng không phản ứng, chỉ mỉm cười đáp.

“Ngươi có một sư huynh tên là Đinh Khôi?” thanh âm trở nên run rẩy

“Ngươi làm sao mà biết?” Chu Hỉ Nhi cảm thấy ngạc nhiên, hưng phấn hỏi dồn “ ngươi quen với sư huynh ta? Quen khi nào? các ngươi có quan hệ gì?…”

Ông trời! Nàng quả nhiên là sư muội của Đinh đại ca, Mộ Thấm Âm kích động đến không nói nên lời, lệ hoen bờ mi

“Ta…… Ta muốn tìm Đinh đại ca chính là……” Bỗng dưng, tiếng nói run run dừng lại, ánh mắt mờ hơi nước, nàng ngây ngốc nhìn một thân ảnh đang đi sau nô bộc báo tin “ Đinh đại ca?” sao có thể? Hắn sao xuất hiện ở đây? Là nàng hoa mắt sao? đưa hai tay che môi, nàng không thể tin được vào mắt mình.

Đinh đại ca? giờ đổi lại Chu Hỉ Nhi mờ mịt

“Mộ cô nương!” nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh bấy lâu vẫn tìm kiếm, bạc môi cương nghị không kiềm được mà gọi thành tiếng, vẻ mặt kích động không thôi.

“Đinh đại ca!” nước mắt tuôn rơi, nàng thất thanh gọi tên hắn, không nghĩ gì mà chạy như điên tới, nhào vào lồng ngực dày rộng của hắn, gắt gao ôm chặt hắn như để phát tiết cảm xúc trong lòng.

“Đinh đại ca…… Đinh đại ca…… Ta cuối cùng cũng gặp lại ngươi” ôm chặt hắn, vừa khóc vừa nói, cảm nhận được sự ấm áp của hắn, bất an cùng sợ hãi bao lâu nay mới chân chính biến mất.

“Mộ cô nương……” Nhìn thấy nàng, cảm nhận được nàng đang ở trong lòng mình, thậm chí quên luôn lễ nghĩa khuôn phép mà bấy lâu hắn vẫn giữ gìn, ôm chặt nàng trong lòng “ thật xin lỗi…đều do ta làm liên lụy tới ngươi và tiểu Tuyết Nhi…” may mắn là nàng không việc gì, nếu không cả đời hắn không thể tha thứ cho bản thân.

“Tiểu Tuyết Nhi…… Tiểu Tuyết Nhi nàng…… Nàng……” Nhắc tới nữ nhi, Mộ Thấm Âm lại rơi lệ, muốn nói cho hắn biết tiểu Tuyết Nhi bị người ta vứt bỏ nơi hoang dã nhưng lại bi thương không nói nên lời

“Ta biết! Nàng không có việc gì.” Hiểu được ý của nàng, Đinh Khôi nhẹ vỗ về an ủi.

“Không, không có việc gì?” ngẩng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nàng lại đột nhiên mỉm cười “ ngươi tìm được tiểu Tuyết Nhi? Nàng không có việc gì? Nàng thực sự không có việc gì sao? ta vẫn sợ…sợ…”

“Đúng, ta tìm được tiểu Tuyết Nhi, nàng không có việc gì, đừng sợ. Lúc này nàng đang ngủ say trong phòng, có nha hoàn canh chừng, hết thảy đều tốt lắm…” thì thầm an ủi, nhớ tới tiểu oa nhi đáng yêu kia, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

“Không có việc gì là tốt rồi…… Ta biết ngươi nhất định sẽ tìm thấy nàng” vừa cười vừa khóc.

Nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của nàng, trong lòng Đinh Khôi bỗng trào dân tình triều cuồn cuộn, nhịn không được đưa tay lau lệ cho nàng.

“Đừng khóc! Khóc sưng mắt sẽ không tốt…” tiếng nói trầm ấm say lòng người

“Đinh đại ca……” Giật mình nhìn ôn nhu trong mắt hắn, khuôn mặt non mềm không biết vì sao ửng đỏ, tim cũng đập nhanh hơn.

“Đây là chuyện gì a? sư huynh sao ngươi lại ở đây?” nhìn sư huynh vốn trầm ổn giờ lại không coi ai ra gì mà cùng Mộ Thấm Âm ôm nhau, làm Chu Hỉ Nhi không khỏi choáng váng “ Mộ cô nương và sư huynh có quan hệ gì? Ta có cần gọi là sư tẩu tương lai không?”

“Ha ha…… Chỉ có thể nói ngươi bỏ lại ta với công sự bận rộn, mang con đến Giang Nam du ngoạn cuối cùng cũng có chút côn lao”. Ôm lấy con trai, Đan Định Viễn nói với ái thê, vội vàng tính công cho nàng, tạo điều kiện cho nàng bỏ qua thất thố vừa rồi.

Nghe vậy, Chu Hỉ Nhi làm như không để ý tới ý tứ trào phúng của phu quân, nói lảng sang chuyện khác “ chưa từng thấy sư huynh thất lễ với cô nư


XtGem Forum catalog