Insane
Tình Yêu Của Chúng Ta

Tình Yêu Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322794

Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.

an bọn mình nói chuyện là bao

nhiêu? Cái tên cuồng cậu, Nguyễn Lâm Phong kia suốt ngày ở bên cậu, bọn

mình nói chuyện được vài câu thì đã bị hắn đuổi đi rồi – Chi bĩu môi

nói, miệng không ngừng lên tiếng mắng Phong

- Em yêu, em suốt ngày lo nghĩ cho em gái nhỏ mà bỏ quên anh thì sao? – Minh sán lại gần Chi hỏi

- Đồ buồn nồn, tránh xa em ra – Chi không chút thương tiếc đẩy đầu Minh đang tiến sát lại gần mình

- Em thật là tàn nhẫn

- Giờ mới biết cũng chưa muộn, nếu muốn thì ta over – Chi giả vờ lạnh lùng nói

- Không bao giờ, tàn nhẫn anh thích, không sao hết – Minh lắc lắc đầu

nói. Anh khó khăn lắm mới cưa đổ cô, bảo anh và cô over, không phải là

muốn giết anh sao?

- Này, hai người yên lặng đi – Thiên cuối cùng cũng lên tiếng bảo hai người họ im lặng – Đây là bệnh viện

- Xin lỗi, xin lỗi em gái nhỏ. Có phải bọn anh nói to làm đứa bé hoảng

sợ không? Cháu trai à mà có thể là cháu gái, bác cháu sẽ nói chuyện nhỏ

hơn, không nên hoảng sợ nhé – Minh nhè nhẹ nói, nhìn chằm chằm vào bụng

Nhi rồi quay sang nhìn Chi

- Anh nhìn cái gì? – Bị Minh nhìn, Chi có chút không được tự nhiên

- Bao giờ em mới sinh con cho anh? – Minh giọng giạc nói

Chi và mọi người đều bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, Chi thì ngượng ngùng đỏ cả mặt

- Đồ thần kinh, anh bị bệnh hay sao vậy? – Cô vừa nói vừa quay sang đánh lên người anh

- Đừng đánh, anh chỉ hỏi sự thật, chẳng nhẽ anh lại phải trơ mắt nhìn

Phong có con trước mình sao? Anh không muốn – Minh giận dỗi như một đứa

trẻ, lại nghe Chi nói

- Anh điên sao? Không nhìn Thiên kia kìa, người yêu còn chưa có cũng không oán trách gì cả, mà anh ở đây than phiền cái gì?

- Đừng lôi tôi vào chuyện này, hai người tự xử lý với nhau đi – Thiên bị lôi vào cuộc lên tiếng

- Cậu ấy không chấp, có khi cậu ta có cả đống con riêng bên ngoài rồi ý chứ

Cứ thế, anh một câu tôi một câu, phòng bệnh bỗng chốc trở nên vui vẻ,

náo động hơn nhiều. Nhi nhìn mọi người, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Có được những người bạn như vậy cô còn cầu gì nữa. Chỉ có khi cô gặp khó khăn họ mới ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô. Bạn bè chính là như vậy mà hình

thành. Cô tin tưởng họ sẽ luôn bên cạnh cô, chính vì có sự tin tưởng đó, tình bạn giữa họ mới vững chắc được như vậy. Một nụ cười mỉm hiện trên

gương mặt cô.

Đó là tình bạn, còn tình yêu của cô thì sao? Chính nhờ có Phong, cô mới

cảm thấy mình được là chính mình. Chính nhờ có anh cô mới hiểu được niềm vui, sự hạnh phúc, nỗi đau trong đời người mà một người đều sẽ trải

qua. Cô không hề hận anh vì lừa dối cô, cô chỉ cảm thấy đau đớn trong

tim nhưng cũng chính anh xoa dịu vết thương trong lòng cô. Có lẽ đời này cô sẽ không còn gặp được ai yêu cô đến như vậy. Cô không hối hận khi ở

bên cạnh anh. Bên anh, mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô.

Cứ vậy, mọi người nói chuyện đến chiều, cũng là lúc Phong đến.

- Sao mấy người lại ở đây? – Anh nhíu mày nhìn cả đống người trong phòng Nhi náo loạn

- Đấy, đấy, mình đã nói mà, có anh ta ở đây thì y như rằng chúng ta

chẳng nói chuyện được với nhau quá nửa câu đâu – Chi nói nhỏ với Nhi

- Họ đến cũng lâu rồi, nói chuyện với em thôi mà

- Mấy người nhanh nhanh đi về đi, không còn việc gì khác để làm sao?

- Tất nhiên là có, chẳng qua bọn mình sang để giúp cô gái này của cậu

không bị người khác cướp mất mà thôi – Thiên vỗ vỗ vai Phong rồi quay

sang Nhi nói – Nhi, anh về trước, bao giờ xuất viện nhớ báo anh đó. Nhớ

giữ gìn sức khỏe

- Bọn mình cũng đi luôn đây – Minh thấy Thiên rời đi cũng lôi kéo Chi đi cùng – Em yêu, đi thôi. Bữa tối dưới ánh nến đang chờ chúng ta

- Đồ buồn nôn – Chi giả bộ buồn nôn rồi quay sang nói với Nhi – Mình đi, khi khác lại tới. Nhớ giữ gìn sức khỏe cả con nữa – Rồi cô chỉ chỉ bụng Nhi – Phải khỏe mạnh, sau để cho mẹ làm mẹ nuôi, nghe chưa?

Rồi cô cười hì hì rời phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn Nhi và Phong: - Cuồi cùng cũng yên tĩnh trở lại

- Bọn họ cũng đâu làm ồn

- Hừ, Thiên thì không nói, nhưng Minh và người yêu nó thì ồn muốn chết, có khi anh nên cho chúng nó đi khám

- Haha – Nhi nghe Phong nói vậy thì cười ha ha, Phong thấy bộ dáng cô

cười ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai cô – Em cứ cười như vậy sẽ

tốt hơn, anh chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt khi cười của em mà thôi

- Em biết rồi, sau này em sẽ luôn cười với anh – Nhi vòng tay ôm lấy anh – Phong

- Sao vậy?

- Em muốn xuất viện

- Sao tự dung lại muốn xuất viện? – Phong vội vàng nhìn cô

- Em bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, cũng nên về nhà rồi, ở mãi trong

này cũng rất chán – Nghĩ đến mình ở đây gần tháng rồi, cô có cảm tưởng

mình sắp mốc meo đến nơi rồi

- Nhưng bác sỹ nói…

- Em hiểu rõ cơ thể mình hơn bác sỹ. Anh yên tâm đi, dù sao ở nhà cũng có anh mà, anh lo gì chứ?

- Dù sao anh cũng không phải bác sỹ, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra? – Phong vẫn rất lo lắng cho cô

- Chẳng lẽ anh sẽ để em xảy ra chuyện gì sao?

- Tất nhiên là không – Anh vội vàng đáp. Sau chuyện vừa rồi, anh bây giờ chỉ muốn cả ngày không rời khỏi cô, luôn muốn cô ở trong tầm mắt, trong tầm với của mình

- Vậy thì được rồi, em m