
tha cho cô ngủ, Khánh Đệ thở phào nhẹ nhõm, anh dùng
cánh tay làm gối, cúi xuống, bộ dạng như rất thỏa mãn, liếc mắt về phía mái tóc
cô, hỏi: "Có phải tốt hơn lần trước không?".
Khánh Đệ than thầm trong lòng, làm gì mà tốt hơn, suýt nữa thì giày vò cô
muốn ngạt thở.
Thấy cô chỉ gật đầu không nói gì, Khương Thượng Nghiêu ôm chặt cô vào lòng
hỏi lại: "Khánh Đệ, có cảm thấy dễ chịu hơn lần trước không?... Ý anh là phần
dưới ấy".
Khánh Đệ vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào cánh tay anh, khẽ hỏi: "Sao anh
biết?".
"Những lúc nhàn rỗi trong tù thì nói chuyện gì chứ? Ngoài việc hỏi thăm nhau
ở bên ngoài làm gì, lý do phải vào đây ra, thời gian còn lại đều nói về phụ nữ.
Bọn họ đều nói…" Anh dừng lại ra vẻ thần bí, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm:
"Việc này càng làm càng nghiện".
"Chẳng trách anh lại háo sắc như thế" Khánh Đệ muốn cấu anh một cái, nhưng cơ
bắp cứng lại không thể cử động được, cô giơ nắm đấm lên bị anh tóm gọn rồi tiện
hôn lên tay một cái: "Cười cũng thấy dê nữa".
Anh phá lên cười, Khánh Đệ vội bịt miệng anh lại, nói: "Anh tưởng đây là nhà
mình chắc, nói nhỏ thôi".
Anh lật người nằm thẳng lại, Khánh Đệ gần như vắt cả nửa người lên cơ thể
anh. Cảm giác da thịt tiếp xúc thân mật như thế này thật tuyệt, những nụ hôn
liên tiếp hạ cánh xuống trán cô: "Ngủ đi".
Nhưng đến nửa đêm, Khánh Đệ nằm trong lòng anh bỗng nóng rực như lò than,
Khương Thượng Nghiêu nghe thấy cô nói mê, đưa tay lên sờ, lập tức giật mình tỉnh
dậy. Gọi điện thoại cho Lưu Đại Lỗi, anh đỡ Khánh Đệ dậy giúp cô thay quần
áo.
Từ thôn Châu đến thôn Nam chỉ mất mấy phút đi xe, khi Lưu Đại Lỗi đến, Khương
Thượng Nghiêu đã lo lắng tới mức mồ hôi đầm đìa, để Phúc Đầu đang chạy quanh cứ
quấn lấy chân anh ở lại trông nhà, anh bế Khánh Đệ lên xe.
Gió lạnh thốc vào, Khánh Đệ tỉnh táo lại một chút, hỏi anh đi đâu. Anh sờ
trán cô, nói: "Sốt phải tới viện, lớn thế này rồi thấy trong người không khỏe
sao không nói với anh một tiếng?". Vừa nói xong anh mới nhớ ra trước khi ngủ cô
có nói mình khó chịu, là anh hồ đồ mê muội, đột nhiên vừa xấu hổ lại vừa đau
lòng: "Khánh Đệ, em phải học cách từ chối anh".
"Chị dâu em có mắt nhìn người, nhắm trúng ai là chỉ theo người ấy." Lưu Đại
Lỗi lại nhớ tới chuyện hồi sáng, lầm bầm tỏ ý bất bình thay cho Khánh Đệ: "Những
kẻ ong bướm ngoài kia sao có thể sánh được chứ?".
Khương Thượng Nghiêu nghệch ra không biết nói gì, ôm Khánh Đệ ngồi vào ghế
sau, bế cô đặt lên đùi mình.
Lưu Đại Lỗi thấy tâm trạng anh không tốt, cũng chẳng dám nói nhiều, hỏi: "Anh
Khương, đi đâu đây?".
"Về Vấn Sơn, trạm y tế của thị trấn tôi không yên tâm."
Lưu Đại Lỗi lập tức nhấn ga phi như bay về Vấn Sơn.
Khi tiêm Khánh Đệ đau đớn co người lại, tỉnh dậy. Khương Thượng Nghiêu lau mồ
hôi cho cô, anh nhớ lại hồi còn nhỏ mỗi khi bị tiêm là Nhạn Lam đau tới mức phải
cắn thứ gì đó, bèn đưa tay ngang miệng Khánh Đệ, hỏi: "Đau lắm phải không? Đau
thì cứ cắn anh một cái".
Khánh Đệ sốt tới mức ý thức mơ hồ, nghe thấy vậy cũng không nhịn được bật
cười, đẩy tay anh ra: "Làm gì mà đau tới mức ấy".
Khương Thượng Nghiêu trong lòng đang lo lắng như ngồi trên đống lửa bỗng mềm
hẳn đi nhờ nụ cười đó, tình cảm mà ấm áp. Bế cô đặt lên đùi mình, anh khẽ an ủi:
"Chờ thêm một lát, còn phải tiêm mũi nữa, tiêm xong họ truyền nước rồi ngủ".
Cổ tay mỏng manh của cô bé xíu lọt thỏm trong lòng bàn tay anh, tĩnh mạch
không lớn hơn sợi tóc của anh là bao, anh cẩn thận cầm tay cô, cúi người xuống
nhìn Khánh Đệ đang nằm dựa vào ngực mình nhắm mắt ngủ, thở phào nhẹ nhõm.
Hơn ba giờ sáng, điện thoại đổ chuông inh ỏi. Khương Thượng Nghiêu liếc mắt
nhìn màn hình, là Hắc Tử gọi, sau khi đặt Khánh Đệ nằm xuống, duỗi đôi chân mỏi
tê dại của mình rồi đi thẳng ra hành lang.
"Nói một tiếng để cậu biết, buổi tối lão Lương uống nhiều quá, đã bắt mấy
người của Nhiếp Nhị về. Có lẽ sẽ lớn chuyện đấy, cậu ở đấy nhớ cẩn thận." Đầu
dây bên kia vọng tới những tiếng ồn ào, có lẽ Hắc Tử vẫn đang ở cơ quan.
Khương Thượng Nghiêu chau mày, trước đó anh đã dặn đi dặn lại rồi, phải thận
trọng trong mọi việc, nước sông không phạm nước giếng, tất cả phải đợi sau khi
danh sách kia được ban ra rồi tính tiếp. "Tại sao lại có chuyện đó?"
"Một người bạn của đội mời đi chơi, đụng ngay phòng bên cạnh lại là đội của
khu thành phố mới, vốn chẳng có chuyện gì nhưng sau uống nhiều, thấy phòng bên
đó được tiếp đón tốt hơn phòng bên này, thế là lão Lương mới nổi máu điên lên."
Hắc Tử dừng lại, thấy mình giải thích có vẻ mơ hồ quá, anh ta nói tiếp: "Chỗ đấy
là nơi làm ăn của Nhiếp Nhị, chắc bị đập nát tươm rồi".
Khương Thượng Nghiêu không nhịn được cười: "Hắn cũng thật xui xẻo, chỗ đang
làm ăn được thế mà".
"Cậu còn cười được nữa? Mình sợ hắn không dám động tới mình sẽ chạy đến chỗ
cậu gây chuyện."
"Không sao. Chỗ mình canh phòng cẩn mật thế nào cận cũng biết rồi đấy."
Lúc quay vào Khánh Đệ đã tỉnh, ôm chăn nhìn anh: "Trên mỏ có chuyện à?".
"Điện thoại của Hắc Tử, hỏi bao giờ về Vấn Sơn, nói muốn mời chúng ta ăn
cơm." Anh ngồi xuống, vòng tay