
ôm cô, cầm cổ tay đang truyền nước của Khánh Đệ,
nói: "Cẩn thận".
"Đã khỏe nhiều rồi. Đầu không còn ong ong như trước nữa."
"Đâu khỏi dễ dàng thế được? ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày. Ngủ thêm
chút nữa đi."
Khánh Đệ ừ một tiếng, đầu dựa vào vai anh, nhưng hai mắt vẫn mở to nhìn một
vòng quanh phòng truyền dịch, đột nhiên nở nụ cười. "Anh còn nhớ không? Năm đó,
Ái Đệ ngồi ở kia, anh và Cảnh Trình đứng ở chỗ chúng ta lúc này."
Khương Thượng Nghiêu nghĩ một lát, đây là một năm trước khi vào tù, nửa đêm
anh nhận được điện thoại của Cảnh Trình cầu cứu nhờ anh vào viện nộp viện phí,
kết quả lại gặp chị em Khánh Đệ ở phòng cấp cứu. Trong lúc nghĩ, nụ cười trên
môi anh có phần hoảng hốt. Quá khứ đã được anh phong kín bấy lâu nay, giờ lật ra
kiểm lại, vẫn mới như ngày hôm qua.
"Khi ấy em có thích anh không?" Anh khẽ hỏi.
Khánh Đệ rất lâu không nói, sau đó nhè nhẹ thở dài: "Đâu phải tới khi ấy? Khi
gặp lại anh ở lớp ghita. Trong phòng chờ ở ga tàu, trong bệnh viện... buổi tối
hôm ở bệnh viện, anh không biết tâm trạng em lúc ấy như thế nào đâu, vừa vui
mừng, vừa buồn bã, chỉ sợ anh sẽ hỏi em tại sao Ái Đệ lại bị thương, lại lo anh
sẽ chẳng hỏi gì cả, coi em như người xa lạ".
Anh hôn lên trán cô.
"Khi thân quen rồi, vừa muốn gặp anh lại vừa sợ phải gặp anh. Biết anh là bạn
trai của Nhạn Lam, em cảm thấy hai người thật đẹp đôi, em mừng cho hai người.
Nhưng mừng bao nhiêu thì lại buồn bấy nhiêu..." Bao nhiêu tâm trạng đã như bó
đuốc cháy thành tro bụi. Khánh Đệ nhớ lại từng trang nhật ký đã được cô đốt khi
mười bảy tuổi, tâm trạng khi nhìn ngọn lửa nhỏ bập bùng đó nước mắt chảy dài,
vẫn có chút buồn bã. Cảm giác bàn tay đang ôm vai cô siết chặt, cô ngước lên
nhìn Khương Thượng Nghiêu, cười nói: "Không cần phải cảm thấy mắc nợ gì em cả.
Người không nợ em mà em cũng chẳng nợ người. Em không đủ thông minh, chỉ làm
việc theo trái tim và trực giác. Trong lòng cảm thấy nên làm thế nào thì sẽ làm
thế ấy. Vì vậy, nỗi buồn trong thời gian ấy, em chẳng thấy hối hận chút nào. Giờ
em lại càng không hối hận, anh ngồi bên cạnh em, nắm tay em, còn gì tốt đẹp hơn
nữa?".
"Khánh Đệ." Anh lại đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khi ra viện, Khương Thượng Nghiêu và Khánh Đệ giằng co mất một lúc, anh nói
về nhà ở khu tập thể đường sắt, Khánh Đệ thì đòi về Dã Nam.
"Nửa đêm canh ba rồi, như vậy sẽ làm phiền bà. Ngày mai em vẫn phải về Dã
Nam, còn phải chuẩn bị giáo án, sắp khai giảng."
"Anh Khương, anh cũng thật không tinh ý không biết dỗ dành phụ nữ gì cả. Chị
dâu nói đông, anh lại đi về phía tây, có người bạn trai nào như anh không? Nếu
là em, chị dâu còn chưa cần nói, chỉ cần đánh mắt về hướng nào em sẽ đi về hướng
ấy. Chị dâu, em nói vậy có đúng không?" Lưu Đại Lỗi lên tiếng.
Bộ dạng của Khương Thượng Nghiêu khiến người ta không thể nhịn được cười,
Khánh Đệ liên tục đưa tay lên bóp đầu: "Mũi tiêm này thật khó chịu quá".
Khương Thượng Nghiêu lườm Lưu Đại Lỗi, ngay sau đó thấy anh cầm chăn lên quấn
quanh người cô, bế thốc cô lên, Khánh Đệ ngoan ngoãn nép vào lòng anh, lại nghe
anh lên tiếng mỉa mai: "Cậu có thể lái chậm một chút không? Mắt của chị dâu cậu
bị cậu lắc cho đảo khắp nơi rồi, anh cũng đi theo ánh mắt đấy chứ?". Cô phải cắn
lấy khuy áo khoác của anh cười tới mức người rung lên bần bật.
Xe đến cổng trường, chỉ thấy hàng rào được mở rộng, khu ký túc xá đèn điện
sáng trưng. Khương Thượng Nghiêu và Lưu Đại Lỗi quay sang nhìn nhau, Lưu Đại Lỗi
tắt máy, nói: "Anh Khương, em vào trước xem sao".
Khánh Đệ không hiểu chuyện gì quay sang nhìn Khương Thượng Nghiêu, anh vỗ về
quấn chặt chăn trên người cô, dặn: "Đóng chặt cửa xe lại", nói rồi cùng Lưu Đại
Lỗi xuống xe.
Một lúc sau hai người đội mưa quay lại, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Khương
Thượng Nghiêu đỡ Khánh Đệ xuống xe: "Thu dọn vài bộ quần áo, về mỏ với anh".
Khánh Đệ lặng lẽ không lên tiếng, vào tới ký túc xá thấy mọi thứ vẫn nguyên
vẹn, chỉ khi cửa vừa mở ra, những vết máu dưới đất khiến người ta khiếp sợ.
"Đồng nghiệp của em nói ký túc xá có trộm lẻn vào, Phúc Đầu phát hiện ra
trước tiên. Nó sủa khiến lũ chó trong thôn cũng sủa theo, tên trộm sợ quá bỏ
chạy, nhưng Phúc Đầu bị đâm một dao, cậu em đã đưa nó tới nhà bác sĩ thú y trong
thôn rồi."
Khánh Đệ im lặng thu dọn vài bộ quần áo, chào đồng nghiệp, sau khi lên xe, cô
mới hỏi: "Là người của Nhiếp Nhị phải không? Trộm trong thôn cũng chỉ trộm gà
bắt chó, không biết dùng dao".
Khương Thượng Nghiêu thấy không thể giấu được cô, đành gật đầu thừa nhận.
"Em muốn đến chỗ bác sĩ thú y xem sao."
"Em lên mỏ trước!" Giọng anh bỗng trở nên nghiêm khắc, rồi dịu lại an ủi:
"Anh đưa em về khu mỏ, sau khi sắp xếp xong xuôi, anh sẽ đến chỗ bác sĩ thú y để
xem tình hình Phúc Đầu thế nào".
Lưu Đại Lỗi không đợi anh lên tiếng, đi thẳng về phía thôn Châu.
Vào trong khu mỏ, sắc mặt Khương Thượng Nghiêu dịu đi rất nhiều. Thấy cô đã
ngủ, anh mới từ từ khép cửa lại.
Nghe tiếng bước chân anh xa dần về phía đầu hành lang, Khánh Đệ mở trừng mắt
nhìn trần nhà, đột nhiên cô thấy sợ, bất giác