XtGem Forum catalog
Tình Yêu Nơi Đâu

Tình Yêu Nơi Đâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328524

Bình chọn: 8.00/10/852 lượt.

u tư của công ty con thuộc Tập đoàn Kim An cũng đến. Tôi thấy, có chuyện

đấy".

Khương Thượng Nghiêu chế nhạo: "Thế nào? Sợ à?".

Lời vừa nói xong, những người khác đều phá lên cười.

Lão Lăng ưỡn ngực: "Chỉ là cái mũ đội trên đầu khá to thôi, bàn về bản lĩnh,

lão Lăng tôi chẳng thua ai".

Khương Thượng Nghiêu vỗ vỗ vai anh ta: "Có chí khí. Chưa biết chừng sau này

sẽ đưa anh lên làm người giám sát tài chính của công ty cũng nên".

"Ha ha, vậy còn phải xem anh Khương định thế nào."

Thấy Ião đại cười rồi đứng bên cửa sổ châm điếu thuốc hút với vẻ trầm tư suy

nghĩ, lão Lăng mang một tách trà mới pha tới đưa cho anh, sau đó ngồi xuống cạnh

quản đốc Thạch.

"Nếu đã tới Tế Tây, đương nhiên họ muốn nhắm vào nguồn tài nguyên than của Tế

Tây. Trên tỉnh có ý thắt chặt chính sách, mà những ngành công nghiệp mang tính

tài nguyên vốn nhiều, lợi nhuận ít, với khả năng của Tập đoàn Kim An chắc sẽ

không thèm tới cái này."

Nghe Khương Thượng Nghiêu phân tích, Phó tổng Tôn chau mày: "Lẽ nào họ nhắm

vào than luyện cốc?".

"Không loại trừ khả năng đó, chỉ là nhìn cơ cấu của Kim An, có vẻ không liên

quan nhiều lắm tới than luyện cốc. Theo đánh giá của tôi, chắc họ vẫn hứng thú

với ngành công nghiệp luyện kim." Khương Thượng Nghiêu dập tắt đầu thuốc, tổng

kết, "Bất kể thế nào, năm nay mục tiêu mở rộng hạng mục của Công ty Than luyện

cốc vẫn không thay đổi, nhất định phải đạt được tiêu chuẩn cấp một về xuất khẩu

than luyện cốc".

Mấy hôm sau, đoàn khách tham quan xong cơ sở sản xuất của Công ty Than luyện

cốc, quay về Nguyên Châu. Trước khi đi, Diệp Thận Huy mời lại Khương Thượng

Nghiêu, đồng thời nói lời cảm ơn trước sự tiếp đón nồng nhiệt của anh.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp gỡ riêng. Nếu như nói Khương Thượng Nghiêu

cảm thấy tò mò về lịch sử phát tài của người đối diện thì người này còn tò mò về

anh nhiều hơn.

Qua tài liệu, Diệp Thận Huy biết Khương Thượng Nghiêu xuất thân bình thường,

tốt nghiệp trung học phổ thông, đi làm được vài năm thì bị bắt vì tội đột nhập

vào nhà, cướp của giết người và có liên quan tới băng nhóm tội phạm xã hội đen,

sau khi ra tù mua lại khu mỏ, rồi gia nhập vào ngành tài nguyên này với tư cách

là ông chủ mỏ than, chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi đã bước lên một tầng lớp

khác trong xã hội.

Với bản lý lịch như thế dù Diệp Thận Huy có khả năng đọc vị người khác, cũng

không tránh khỏi kinh ngạc. Trước kia, anh ta vẫn cho rằng thành công của chàng

trai trẻ tuổi này bắt nguồn từ sự trợ giúp của tổ chức xã hội đen như trong

truyền thuyết, muốn kết giao với anh vì nghĩ anh là con rắn đầu đàn của Vấn Sơn.

Nhưng sau khi gặp mặt, cái nhìn của Diệp Thận Huy đối với anh hoàn toàn thay

đổi, bất luận về tác phong hay khí chất, anh đều xuất sắc ngoài dự đoán của anh

ta.

Trong phòng trà đơn giản mà trang nhã, ngoài hai người họ ra còn có một cô

gái phục vụ mặc áo xanh váy trắng. Trong tiếng nước chảy róc rách, cô gái kia tò

mò nhìn tác phong pha trà hết sức lịch lãm và lão luyện của Diệp Thận Huy, sau

đó qua cái đưa mắt của anh ta, nữ phục vụ ấy lui ra ngoài khép cánh cửa gỗ

lại.

"Làm phiền cậu mấy hôm nay, chén trà này thay rượu. Khương tổng, mời!" Diệp

Thận Huy làm tư thế mời.

"Ông Diệp quá lời rồi." Tối hôm trước tại khách sạn quốc tế Long Thành, Diệp

Thận Huy đã đứng ra mời, với mục đích cảm ơn sự khoản đãi của đoàn Tế Tây. Lần

này lại mời nữa, trong lòng Khương Thượng Nghiêu dấy lên sự cảnh giác. "Tôi chỉ

làm tròn bổn phận của chủ nhà thôi, có chỗ nào không được chu đáo, xin ông Diệp

thứ lỗi."

"Khách sáo. Vấn Sơn là thành phố có nguồn tài nguyên dồi dào, ngành công

nghiệp luyện than trong tương lai rất khả quan, Công ty Than luyện cốc sau này

còn phát triển hơn nữa. Có thể hợp tác với quý công ty, hai bên cùng có lợi, là

vinh hạnh của Hải Dương".

Một câu khen ngợi cùng lúc nâng cao vị thế của cả hai bên, Khương Thượng

Nghiêu mỉm cười: "Ông Diệp quá khen".

Diệp Thận Huy nhận thấy sự vững vàng trong vài lời ngắn ngủi kia, lòng thầm

khen, không giấu được nở nụ cười: "Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, vậy gọi cậu là lão

đệ nhé", nói xong chẳng để anh có cơ hội từ chối đã tiếp tục: "Lão đệ, Vấn Sơn

dù tài nguyên phong phú, nhưng tình hình kinh tế phát triển lại khá đơn lẻ. Về

mặt này, lão đệ có suy nghĩ gì không?".

Đột ngột chuyển đề tài về kinh tế Vấn Sơn, Khương Thượng Nghiêu nhất thời

không đoán được suy nghĩ của đối phương, nhưng thấy Diệp Thận Huy tỏ vẻ chân

thành, trầm ngâm hồi lâu, anh thật thà đáp: "Điều kiện của địa phương khá tốt,

nhưng Vấn Sơn nhiều năm nay khai thác bừa bãi, không có trật tự, lãng phí rất

nhiều tài nguyên, môi trường lại bị ô nhiễm trầm trọng, khiến hiệu quả công suất

cũng thấp". Tập đoàn năng lượng phối hợp với chính sách của tỉnh, tận lực chỉnh

đốn việc khai thác tài nguyên, gặp trở ngại lớn, không thấy hiệu quả. Có điều

câu nói này Khương Thượng Nghiêu chỉ nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên không nói

ra cho người ngoài cuộc biết, "Sản lượng than hằng năm là bao nhiêu? Lợi nhuận

trên sổ sách là bao nhiêu? Chỉ cần cục diện