
ô đóng cửa trong phòng khóc thầm một mình, tim Hắc Tử lại nhói
đau.
"Cảm ơn anh." Ái Đệ đứng tránh cho Hắc Tử vào, nói lời cảm ơn vì vừa rồi đã
giải vây cho mình.
Khi bị Ái Đệ lờ đi, Hắc Tử thấy không vui, luôn nghĩ nha đầu này thật chẳng
biết tốt xấu gì. Nhưng, mấy hôm nay cô lại khá bất thường, luôn khiêm tốn cung
kính, anh ta lại cảm thấy mình rất... không tự nhiên. Nhìn Ái Đệ chuẩn bị đóng
cửa, Hắc Tử vội vàng ngăn lại, nhanh chóng mở cánh cửa phòng ra, sau đó ngồi
trên chiếc ghế để hành lý cạnh cửa.
Ái Đệ hiểu ý, trừng mắt hỏi: "Anh sợ à?".
"Anh thì sợ gì?" Hắc Tử trừng mắt nhìn lại, "Anh muốn tốt cho em, đừng biến ý
tốt của anh thành trở ngại".
Ái Đệ chăm chú nhìn anh ta vài giây, rồi quay người giơ tay lên, binh một
tiếng, cánh cửa phòng đóng sập lại.
Hắc Tử há miệng, ánh mắt rời khỏi cánh cửa nhìn về phía lưng Ái Đệ đang thu
dọn quần áo ở cuối giường, cuối cùng đành nuốt những lời định nói xuống.
Cửa vừa đóng, hai người trong phòng không biết phải nói gì, sững một lúc lâu,
thấy Ái Đệ đã gấp xong quần áo, Hắc Tử xoa tay hỏi: "Chị gái em đâu?".
"Đến nhà anh Khương rồi."
"Còn mẹ em?"
"Vừa về."
"Còn em? Ý anh là em ăn cơm chưa?"
"Chưa." Ái Đệ thu dọn xong, bèn ngồi ở chân giường, ngẩn người nhìn mình
trong gương, "Không muốn ăn".
Hắc Tử tay chống gối, ngồi thoải mái, nhìn thẳng vào những hoa văn trên giấy
dán tường trước mặt, nhưng khóe mắt lại len lén quan sát Ái Đệ. Trước kia chỉ
ngồi trông quầy rau xấu xí, cô cũng phải thu dọn rất đẹp đẽ gọn gàng. Hắc Tử còn
nhớ có năm vào buổi trưa mùa hạ, bỗng dưng trời đổ mưa lớn, mình ngồi trong xe
cảnh sát lén nhìn người con gái ấy. Ở quầy rau bên đường, nha đầu này đang cầm
cái chậu rửa mặt hỏng hứng nước dột trên trần nhà xuống, mặc chiếc áo hai dây
lấp lánh ánh bạc, phối cùng quần soóc bò, đi đôi giày đế thấp, cánh tay và chân
đều ướt rượt. Trong đám lá rau xanh mướt, cảnh tượng trong góc quầy hàng kia
thật vô cùng bắt mắt, vô cùng dễ chịu, khiến Hắc Tử ăn uống ngon hẳn vào mấy hôm
trời nắng, bữa tối đến rượu cũng không uống, chỉ ăn hai bát cơm to.
Giờ Ái Đệ chẳng buồn chăm sóc bản thân mình nữa. Cô khoác đại chiếc áo sơ mi
rộng thùng thình, càng khiến cằm trở nên nhọn hoắt, thêm quầng thầm dưới mắt,
tiều tụy tới đáng thương.
Hắc Tử không biết nên mở miệng khuyên nhủ, hay kéo thẳng cô xuống nhà hàng
phía dưới ăn cơm. Còn đang băn khoăn chưa quyết, Ái Đệ đã cảm nhận được ánh mắt
ấy, bất giác quay sang nhìn lại, rồi sững người, hỏi: "Nhìn em như thế làm gì?
Tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày cuối cùng cũng ăn phải quả đắng của
đời, thiệt thòi, bị anh nói trúng rồi đúng không?".
Hắc Tử từng mắng mỏ cô như thế, hôm nay cô dùng nó để phản pháo lại, anh ta
chỉ đành im tịt.
Ái Đệ nói xong, buồn thảm vô cùng, cúi đầu lẩm bẩm: "Lại không quản được cái
miệng rồi, trút giận lên người không Iiên quan. Anh Hắc Tử, anh nói đúng lắm,
tính khí em chẳng ra gì, miệng nhanh hơn đầu, em bị thế này thật đáng đời".
Rõ ràng lời xin lỗi thể hiện sự yếu đuối, nhưng sao anh nghe thành ý khác,
vốn định nói "Cái gì mà không liên quan, anh là anh em", nhưng cố nín lại, thay
bằng câu khác, "Nếu là người trong nhà, đương nhiên hiểu tính khí của em, cũng
sẽ lượng thứ. Không thể lượng thứ, chỉ có thể nói rằng tình cảm chưa sâu sắc tới
mức ấy thôi".
Ái Đệ trầm mặc hồi lâu, miệng mím lại, nước mắt đọng trên mi, sáng lấp lánh,
khiến Hắc Tử ngồi không yên.
"Nghe anh này, em buồn gì chứ? Cậu ta không bảo vệ được em, chắc chắn vì
không thích em, ít nhất là không thích em nhiều như em nghĩ. Người ta không
thích mình, em đau lòng vì cậu ta có đáng không?"
"Đạo lý đó ai không hiểu?" Ái Đệ mặt đầy nước mắt nhìn người đối diện, khịt
khịt mũi, nước mắt cuối cùng cùng ngừng rơi, "Đổi lại nếu là em an ủi anh, em
cũng có thể nói được những lời như vậy".
"Đấy, thế này chẳng phải tốt hơn sao? Bốp chát lại, lườm lại mới giống một
người thường nhảy choi choi lên như em chứ. Nếu bảo em đóng Hoàn Châu Cách Cách,
em sẽ không thể diễn nổi vai Tử Vi, mấy cái kiểu yếu ớt hòng mong lấy được nước
mắt của người khác nhường chị gái em làm, Thạch Đầu sẽ không để chị gái em phải
ấm ức, cậu ta lập tức ôm ngay chị em dỗ dành. Còn em hãy ngoan ngoãn làm Tiểu
Yến Tử đi..."
"Anh Hắc Tử, anh mắng người cũng phải mắng một tràng à? Ai diễn kịch? Ai vờ
đáng thương mong được thông cảm đồng tình? Anh nói em thì cũng thôi, còn lôi cả
chị em vào! Anh có ý gì? Ý anh là em không được ai yêu nên đến khóc mấy tiếng
cũng chẳng có tư cách phải không? Em khóc là việc của em, liên quan gì đến anh,
phiền hà gì đến anh?" Ái Đệ càng nói càng giận, bỗng chốc đứng thẳng dậy, kéo
cửa phòng ra, tay kia nắm lấy tay Hắc Tử, muốn lôi anh ta đứng dậy đẩy ra ngoài,
"Đi đi, đi đi, có ai mời anh vào đây làm khách đâu, mau ra ngoài cho em".
"Anh không đi!" Thấy cô bắt đẩu nổi nóng, Hắc Tử cũng cùn, cứ ngồi cứng đờ
không chịu nhúc nhích, "Là em mời anh vào, anh tử tế khuyên nhủ em, nghe hay
không thì tùy, nhưng đã nói thì phải nói hết. Cha không thương mẹ chẳng yêu,
chồng là tê