
g chuyện này, anh không phân biệt phải trái, không
hiểu đạo lý?"
"Em? Không biết nữa. Có điều nếu là em, em cũng sẽ suy nghĩ như anh
thôi."
"... Bóp thêm đi, tan máu tụ."
"Tay đau không phải là anh!"
"... Ái Đệ, em có muốn kết hôn không?"
Đang vặn nắp hộp cao, Ái Đệ nghe vậy vội đứng bật dậy. Bị cô đứng nhìn, Hắc
Tử nuốt nước miếng, "Anh nói thật, anh muốn kết hôn rồi".
"Thế thì liên quan gì đến em?"
"Không phải, ý anh là, anh muốn kết hôn với em."
"Em không muốn."
Hắc Tử cứng họng, "Tại sao?".
"Không muốn là không muốn, có gì mà tại sao? Bởi anh cao quá, lại làm cảnh
sát, còn thích uống rượu, nói năng thô lỗ... Tóm lại, chẳng có điểm nào khiến
người ta thích."
Hắc Tử vẻ mặt như bị đả kích, ngoài uống rượu và thô lỗ ra, anh vẫn luôn cho
rằng những thứ khác đều là ưu điểm trong mắt phụ nữ.
"Uống rượu anh có thể cai... giảm bớt đi. Nói năng thô lỗ là thói quen, sau
này anh sẽ sửa. Em xem anh còn là nhân viên công vụ, sau này thu nhập ổn định,
không để em đói đâu. Còn về cao, cao không tốt sao? Em thích kẻ lùn tịt như
Hướng Lôi à?"
Ái Đệ cụp mắt, thu dọn đồ đạc, lúc sau mới đáp: "Quả thực em sợ rồi".
Nếu lúc này Hướng Lôi ở trước mặt, thì điều Hắc Tử muốn làm nhất chính là bóp
chết cậu ta.
"Trước kia em buồn phiền vì chuyện nhà cửa, nếu lấy anh ít ra em cũng chẳng
phải đánh nhau vì chuyện ấy nữa, anh nhiều nhà lắm. Anh sẽ báo cáo gia cảnh nhà
anh với em." Hắc Tử ho một tiếng, ngồi thẳng người lên, tiếp tục nói: "Bố mẹ anh
là công nhân viên chức làm ngành đường sắt, vì vậy ở khu tập thể đường sắt có
một căn hộ, ở đơn vị, anh có một căn hai phòng ngủ một phòng khách, cái này chắc
em biết. Chú anh để lại cho anh sáu căn hộ và ba cơ sở kinh doanh, cơ sở kinh
doanh còn có bốn căn đều ở Nguyên Châu, còn lại ở Vấn Sơn. Giờ đang nhờ môi giới
tìm người thuê giúp, hằng tháng thu nhập không ít. Em xem, chẳng phải đều cần
sang tên hay sao? Nếu em đồng ý, sẽ sang tên em hết".
Ái Đệ nghệch mặt, giống như miếng bánh từ đâu bay tới rơi trúng đầu cô, trong
lòng hoảng loạn tính toán, bỗng một con số khiến người ta kinh sợ hiển hiện
trước mắt.
"Sang tên cho em? Anh ngốc à? Não anh bị ngập nước phải không? Anh tính đi,
đó là một món tiền lớn biết bao, thế mà lại tiện ném cho người khác? Có kẻ coi
tiền không ra gì như anh sao?" Cô hận sắt không thành thép, mỗi câu nói lại đá
cho anh một cái
"Sang tên cho em có gì mà không yên tâm? Con người em dù xấu tính độc mồm,
lại tham tiền một chút, nhưng tâm địa vẫn chưa xấu hẳn. Người đối tốt với em, em
có thể móc gan móc tim ra đối tốt với người ta." Hắc Tử suy nghĩ, rồi quyết định
bỏ vế sau "Người đối xử tệ với em thì là kẻ thù chết chắc", nói tiếp: "Anh vẫn
luôn tốt với em mà".
Ái Đệ quả nhiên rất cảm động, "Chị em chưa khen em bao giờ".
Hắc Tử cười tự đắc, "Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng quen nhau vài năm rồi.
Ái Đệ, coi như duyên phận, chúng ta kết hôn nhé?".
Ái Đệ suy nghĩ, cảm thấy mình như sắp vỡ ra đến nơi, đầu óc vang lên những
tiếng hét chói tai "Anh ấy có tám căn nhà, ba cơ sở kinh doanh", cùng lúc lại
xuất hiện giọng lạnh lùng cảnh cáo "Không được đồng ý dễ dàng, dễ dàng quá người
ta coi thường’'.
Cô nghe thấy mình nói: "Em đã đến bệnh viện kiểm tra rồi. Em không sao. Chính
là vấn đề đó... sinh nở ấy, còn anh?".
"Anh cũng không sao!" Hắc Tử đỏ mặt, nhất thời hai con mắt tím bầm ươn ướt.
"Chắc là không có vấn đề gì."
"Nhưng anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, em nhớ anh còn lớn hơn anh Khương nửa
tuổi, đúng không?"
"Chỉ hơn có bốn tháng, không phải nửa tuổi."
"Thế cũng là nhiều tuổi, nhiều tuổi như thế…" Ái Đệ dù đã từng kết hôn, nhưng
cũng có những điều không tiện hỏi ra.
"Trước kia không phải anh chưa từng..." Hắc Tử ngượng ngùng, không nói tiếp
nữa, "Chuyện trước kia không nhắc nữa, sau này nếu anh còn gây sự, em ôm tài sản
rồi ly hôn với anh là được".
"Nhưng chuyện này đột ngột quá." Ái Đệ lẩm bẩm. Với trực giác của người con
gái, cô sớm đã phát hiện ra tình cảm của anh, nếu không ngày trước khi mẹ Hướng
Lôi nghe phong phanh rồi nói năng linh tinh, cô cũng đâu đến nỗi gặp Hắc Tử liền
tìm cách tránh mặt. "Và cũng nhanh quá."
"Không nhanh. Chị em chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Chúng ta hãy làm trước.
Như thế sau này cậu ta sẽ phải đến cầu thân với chúng ta."
Ngớ ngẩn! Thì ra là đấu nhau!
Ái Đệ trừng mắt, tức giận đuổi người: "Đại đội trưởng Khu, thuốc xoa xong
rồi, anh có thể đi được rồi đấy!".
Hôm sau trời còn chưa sáng, Ái Đệ đã mang theo đôi mắt gấu trúc ra đường Đại
Hưng mở cửa quán.
Cả đêm không ngủ, những con số không tính toán rõ được kia cứ nhảy nhót trong
đầu, khiến cô ảo não và chán nản.
Buổi trưa Ái Đệ nhận được một tin nhắn rất dài, viết thế này: "Phật nói một
lần nhìn lại của năm trăm năm kiếp trước mới đổi được lần đi Iướt qua nhau kiếp
này, còn duyên phận của chúng ta, anh tin đã đợi đủ nghìn năm rồi! Khó mà quên
được ngày mùa đông lạnh giá đó, đôi mắt xinh đẹp yêu kiều của em khiến anh hiểu
thế nào gọi là tiếng sét ái tình. Ai nói tình yêu không cần vĩnh cửu, ngày nào
anh cũng chờ m