
ìn cũng biết là
vừa khóc.
Thấy chị em Thẩm Khánh Đệ, Diêu Nhạn Lam bỗng hiểu chắc chắn tin tức đã được
lan truyền khắp trường, Nhạn Lam nở nụ cười vừa chua xót vừa cảm kích, nước mắt
lại chực trào ra, muốn kiềm chế cũng không thể được, khóe môi vừa kéo lên đã vội
méo xệch, nhìn thật khổ sở.
"Vào nhà đi." Nhạn Lam cúi đầu để hai người đi vào trong.
Khánh Đệ muốn hỏi Diêu Cảnh Trình thế nào, nhưng thấy bộ dạng của Diêu Nhạn
Lam, câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong miệng mãi không thốt ra được. Ngay cả Ái Đệ
bình thường vốn chẳng màng chuyện phép tắc kỷ luật giờ cũng bị không khí năng nề
đó bao trùm, lẳng lặng đi theo hai người vào trong.
"Nhạn Lam, có khách đến phải không?" Giọng nói già yếu cất lên, bà của Khương
Thượng Nghiêu từ trong nhà đi ra, bước chân chậm chạp, mỗi bước lại phải dừng
lại để lấy sức.
"Bà." Khánh Đệ trong lòng chua xót vô cùng, bà trông như đã già thêm phải tới
mười tuổi nữa, tinh thần và sức lực đều kiệt quệ. Có thể thấy, trước kia Diêu
Cảnh Trình đã được cá hai gia đình yêu thương cưng chiều tới mức nào.
"Là... Khánh Đệ, bạn học của Nhạn Lam, bà nhớ rồi. Ngồi, mau ngồi đi cháu."
Bà cất lời mời.
Căn phòng khách nhỏ hẹp mà có tới bốn người đứng càng khiến nó chật chội hơn,
Khánh Đệ đợi em gái chào bà xong mới ngồi xuống. Diêu Nhạn Lam cầm cốc định đi
rót nước, nhưng rồi lại ngượng ngùng nói: "Quên đun nước mất rồi", nói xong hàng
mi dài như bị một lớp sương mù phủ quanh.
"Sang bên kia lấy, bà cũng phải đi nấu cơm đây. Cháu cùng mẹ tiếp khách xong,
tí nữa cô Khương về thì qua nhà bà ăn cơm một thể. Hôm nay thế nào cũng phải ăn
một ít, con người có buồn bã đến đâu, cũng không thể để bụng đói được", bà của
Khương Thượng Nghiêu nói.
Diêu Nhạn Lam dạ một tiếng, cùng bà đi sang nhà đối diện, cầm phích nước nóng
về, bận rộn với việc pha trà rót nước.
Khánh Đệ cầm cốc không ngồi im một lúc lâu, mới buồn bã hỏi: "Cô... cô có ổn
không?".
Diêu Nhạn Lam khẽ lắc đầu: "Không ổn. Từ ba hôm trước khi nhận được tin đã
không ổn rồi", nói xong quay mặt đi, muốn giấu giọt nước mắt chực rơi xuống. Một
lúc lâu sau mới quay đầu đứng dậy "Em đến đây"
Khánh Đệ đi theo Nhạn Lam vào trong căn phòng mà bà Khương Thượng Nghiêu vừa
đi ra: "Mẹ, bạn của Cảnh Trình đến thăm mẹ đây". Nhạn Lam đứng ở cửa gọi.
Căn phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường đôi, phía cuối giường là một
chiếc tủ quần áo ba cánh, rèm cửa sổ thả hờ. Mẹ của Diêu Nhạn Lam ngồi ở mép
giường lưng quay về phía cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn vật gì đó đang cầm chặt
trên tay. Khánh Đệ nhìn kỹ, giống như chiếc áo khoác mà mùa đông Cảnh Trình hay
mặc.
Nghe Diêu Nhạn Lam nhắc tới tên Cảnh Trình, mẹ Nhạn Lam chầm chậm ngẩng đầu
lên. Có lẽ vì đã tập trung nhìn quá mức, mà ánh mắt nhất thời có chút rã rời.
Mái tóc dài mượt trước vẫn hay buộc túm sau gáy, giờ đã bạc trắng một nửa. "Cô
Diêu", Khánh Đệ gọi, cùng lúc nghe thấy tiếng Ái Đệ đứng phía sau cô bịt chặt
miệng cố kìm tiếng nấc. Trong lòng cô nước mắt cũng như đang ứa ra, lần trước
đến nhà họ Diêu, hình ảnh niềm nở quan tâm chăm sóc chu đáo của cô Diêu, hình
ảnh nhìn thấy con gái là hai mắt cười tít lại, lần lượt hiện lên trong mắt,
không sao hòa nhập được với hình ảnh người phụ nữ sa sút tiều tụy đang ngồi
trước mặt. "Cô Diêu, cháu là Thẩm Khánh Đệ, có cả em gái cháu nữa, bọn cháu là
bạn học của Diêu Cảnh Trình."
Mẹ Cảnh Trình như bừng tỉnh: "À, cô biết rồi, cháu đã từng đến nhà cô ăn cơm.
Cảnh Trình lại giở trò gây lộn ở trường phải không? Cháu cứ nói với cô, đợi bố
nó về sẽ dạy đỗ nó".
Không nói thì thôi, Diêu Nhạn Lam vừa nghe thấy vậy, không thể nhịn được nữa,
khom người gục đầu vào tường cắn chặt ống tay áo để ngăn tiếng nức nở. Ánh mắt
đờ đẫn của Ái Đệ hết nhìn Diêu Nhạn Lam lại quay sang nhìn cô Diêu tay cầm chặt
chiếc áo của con, hai má đẫm nước mắt.
Hai tay Khánh Đệ nắm chặt rồi lại thả ra, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào
trong cổ họng, đợi Diêu Nhạn Lam bình tĩnh hơn mới hỏi: "Cảnh Trình... thật sự
là...".
Diêu Nhạn Lam đột ngột cắn chặt môi gật đầu, đi ra ngoài phòng khách ngồi
xuống, mặt gục xuống hai đầu gối, chỉ thấy bờ vai rung lên, gân xanh trên cánh
tay đang ôm chặt hai chân cũng nổi rõ.
"Anh ấy... anh ấy..." Ái Đệ thận trọng thốt lên từng chữ, liếc mắt nhìn về
phía chị rồi im bặt.
"Cảnh Trình…" Nhạn Lam từ từ ngẩng đẩu lên, ánh mắt tuyệt vọng như không còn
sự sống nhìn về phía bức tường vằn vện, nói từng từ một: "Tối hôm kia, Cảnh
Trình đi cả đêm không về nhà. Buổi sáng hôm qua, chị định đến trường xin nghỉ
nửa ngày đi tìm nó. Sau đó, có điện thoại gọi đến, là người của đồn công an, nói
Cảnh Trình em chị đột nhập vào nhà cướp của giết người". Cùng với tiếng thở gấp
gáp của hai chị em Khánh Đệ, Diêu Nhạn Lam lại cười ngây ngốc một tiếng: "Sao
lại có thể như vậy? Cảnh Trình mặc dù không nghe lời không chịu học hành, nhưng
nó là một đứa trẻ ngoan, sao có thể giết người cướp của? Còn nói có ba người
chết, rồi là, rồi là, bắt được tất cả bảy đồng phạm, anh Khương, anh ấy cũng là
một trong số đó...".
"Không thể nào!" Th