
Thông cảm? Thương xót? Khánh Đệ". Cô ấy khịt khịt mũi rồi nói tiếp: "Cũng
may, em vẫn là em".
Nhưng, lúc này, Khánh Đệ có cảm giác người con gái đang đứng trước mặt mình
trong mắt che giấu nỗi buồn, khóe miệng cố miễn cưỡng cười đau khổ kia không còn
là Diêu Nhạn Lam nữa.
Đồ nội thất trong căn phòng này vẫn không có gì thay đổi, nhưng thêm rất
nhiều đồ đạc trông rất nữ tính. Đến hộp đựng giấy ăn được bọc bằng vải có thêu
hoa thoáng nhìn đã biết là do Diêu Nhạn Lam dày công trang trí, hơn nữa không
phải cô ấy mới ở đây một thời gian ngắn.
Khánh Đệ lặng lẽ quan sát khắp một lượt, không muốn nhìn thêm nữa, đành cúi
xuống nghiên cứu hình dạng lá trà trong chiếc cốc trên tay. Diêu Nhạn Lam thay
xong quần áo đi ra, xắn tay áo lên nói: "Đúng lúc chị mua rất nhiều đồ ăn, còn
chưa được nếm thử tay nghề của chị phải không?".
Khánh Đệ đặt cốc xuống: "Em giúp chị", rồi đi cùng Nhạn Lam vào trong bếp. Cả
hai cô gái đều đã quen làm việc nhà, không cần nói nhiều, mỗi người một việc
phân chia rất rõ ràng, vừa làm vừa nói chuyện trường chuyện lớp của Khánh Đệ.
Sau khi rửa rau xong, Khánh Đệ liếc mắt lên đồng hồ trên tủ bếp, thăm dò hỏi:
"Có cần để muộn mới nấu không?".
Nhạn Lam ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ngay, gượng gạo nói: "Ngụy Hoài...
gần đây anh ấy không đến, mấy hôm nay còn bận việc ở thành phố bên cạnh".
"Ồ." Khánh Đệ nghĩ sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi không nhắc tới nữa, nhưng không
sao kìm nén được những nghi vấn vẫn đang lơ lửng trong lòng: "Anh ta đối với
chị, có tốt không?".
Thấy Nhạn Lam hờ hững gật đầu, Khánh Đệ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thế nào vẫn
thấy không yên tâm, hỏi tiếp: "Sao lại ở đây? Đây là phòng tân hôn của... ý em
là sao không thuê một căn hộ ở gần đây có phải yên tĩnh hơn không?".
Nhạn Lam kinh ngạc: "Phòng tân hôn của anh ấy?", ngay sau đó dừng tay thái
thịt, thấp thỏm nói: "Anh ấy không hề nói gì, từ khi chị về ở đây chỉ có chị và
anh ấy, chị...".
Khánh Đệ thầm trách mình nhiều lời, rồi bỗng nghĩ Nhạn Lam bị giấu giếm kỹ
như thế, có thể thấy vừa rồi khi cô hỏi Ngụy Hoài Nguyên đối với cô ấy có tốt
không, cái gật đầu của cô ấy không đáng tin chút nào. Thở dài, đành phải an ủi,
nói: "Bác gái em rất bảo vệ cho con trai, không chừng cái gì cũng biết, nhưng có
lẽ đã không nói với chị dâu em".
Nhạn Lam nhìn thì có vẻ đã tin lời Khánh Đệ, nhưng tâm trạng cô ấy lại bắt
đầu có chút bất an. Khánh Đệ đành phải nói lảng sang chuyện khác, nhớ ra vừa rồi
nhắc tới trường Đại học Sư phạm Nguyên Châu, Nhạn Lam có vẻ rất quan tâm, Khánh
Đệ tiếp tục kể chuyện về cuộc sống trong trường một cách thân thiết. Cô ăn nói
vụng về, những chuyện thú vị được kể qua miệng cô chẳng còn chút hài hước nào
nữa, nhưng Nhạn Lam thỉnh thoảng vẫn phải mím môi cười, đôi mắt sáng long lanh,
lắng nghe rất chăm chú.
Ăn cơm xong, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, Khánh Đệ đề nghị: "Nhạn
Lam, hay là thử đến trường hỏi xem, học lại lớp mười hai một năm. Kiến thức của
chị vững như thế chắc chắn học lại rồi thi lại sẽ không có vấn đề gì".
Ánh mắt Nhạn Lam dần u ám, lắc đầu nói: "Không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Mẹ chị vẫn còn đang ở trong viện điều dưỡng, thỉnh thoảng lại phải vào để chăm
lo cho bà. Hơn nữa... Ngụy Hoài Nguyên cũng sẽ không đồng ý".
"Nếu em tới gặp anh ta để nói chuyện thì sao?"
"Khánh Đệ, em không hiểu đâu." Nhạn Lam ngẩng đầu lên, khi ánh mắt hai người
chạm nhau Khánh Đệ thấy sự khó xử trong đôi mắt ấy, nhưng miệng vẫn kiên quyết
nói: "Em không hiểu suy nghĩ của những người như họ. Anh ấy... đối với anh ấy mà
nói, đặt chị ở đây, lúc nào anh ấy cần là đã có chị chờ sẵn ở đây là được rồi,
còn chị cần gì, tiền đồ của chị, chị nghĩ gì, sau này chị sẽ thế nào, những thứ
đó chẳng phải là điều anh ấy bận tâm".
"Thế chỉ sống thế này thôi sao?" Khánh Đệ cắn chặt môi, sự mâu thuẫn giữa
không cam tâm, không đáng và bất lực khiến đôi lông mày đang nhíu chặt của cô
nhìn rất ngang bướng.
Nhạn Lam nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống nghịch nghịch cốc trà trên
tay.
"Thế còn anh Nghiêu thì sao?"
Nước trong cốc sóng ra mu bàn tay, Nhạn Lam cũng chẳng để ý, không lâu sau,
mu bàn tay đỏ rộp, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, chảy lan ra, cô ấy
lại vội vàng lau đi.
"Nhạn Lam!"
"Em đợi chút." Diêu Nhạn Lam nói xong câu đó vội đứng dậy chạy vào trong
phòng, một lúc sau tiếng lục lọi đồ đạc từ trong đó vọng ra bỗng im bặt, cô ấy
đi ra, trên tay là một tập giấy: "Cho em xem, chị viết thế này được không?".
Khánh Đệ nhìn Nhạn Lam với ánh mắt nghi hoặc.
"Chị không đi thăm anh ấy, năm kia cô nói dối anh ấy là chị đang học lại,
việc học hành bận rộn. Năm ngoái cô lại nói dối chị đã thi đỗ đại học, đi học
rồi. Giờ đã một năm nữa trôi qua, nếu không có tin tức gì không biết anh ấy sẽ
thế nào. Chị đã đi hỏi rồi, trong tù vẫn có thể nhận gửi thư. Sau này những lá
thư chị gửi sẽ thưa dần đi, anh ấy cũng dần dần chấp nhận được. Khánh Đệ, em đọc
giúp chị xem viết thế đã giống với cuộc sống sinh viên chưa? Không phải chị muốn
lừa anh ấy để anh ấy yêu chị, chị chỉ muốn a