
ở công ty này thật không dễ dàng gì. Có biết bao nhiêu người sứt
đầu mẻ trán mà cũng không đến được vòng phỏng vấn. Cô vừa nhìn đồng hồ vừa
chạy. Cuối cùng đến công ty đó thì bị muộn mất một chút. Cô nhân viên lễ tân
trông thấy cô đầu mướt mồ hôi nên lộ vẻ coi thường. Có thể cô ta chưa từng thấy
người phỏng vấn nào lại có bộ dạng đáng thương như vậy.
Khi cô
bước vào phòng phỏng vấn thì trước mắt đã mờ đi. Có người nói với cô gì đó
nhưng cô không nghe được gì hết. Cô cũng biết là không tốt nhưng câu đầu tiên
của cô là:
- Làm
ơn cho tôi xin một cốc nước. Tôi nghĩ là mình bị say nắng. Tôi sẽ ngất mất.
Cô mơ
hồ nghe có người cười mình. Sau đó có một cốc nước được đưa đến trước mặt cô.
Cô giơ tay ta lấy, vẫn chưa chạm vào thì trước mắt đã tối sầm lại, đến cả hai
chữ “cảm ơn” cũng không kịp nói.
Khi
tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang nằm trong căn phòng nghỉ rộng rãi của công
ty này, bên cạnh không có ai. Cô mở cửa ra thì nhìn thấy cô nhân viên lễ tân và
được cô ấy thông báo là có thể đi. Công ty đã nhận hồ sơ của cô và sẽ thông báo
kết quả sau.
Ngô Tuệ
biết như vậy có nghĩa là mình đã bị từ chối. Cô im lặng rời khỏi đó. Không còn
cơ hội gì nữa, thật là nhục nhã.
Nhưng
ba ngày sau, cô nhận được thông báo được nhận vào làm việc ở công ty và thuận
lợi ở lại Bắc Kinh.
Rất
nhiều người không hiểu tại sao Đỗ Khải Văn lại muốn giữ Ngô Tuệ lại. Chủ tịch
hội đồng quản trị công ty Khởi Hoa khu vực châu Á như anh rất hiếm khi đến công
ty chi nhánh ở Bắc Kinh lấy một lần, càng hiếm khi có hứng thú tham gia phỏng
vấn. Anh đã chọn cô gái tội nghiệp bị ngất tại phòng phỏng vấn, mà cô sinh viên
mới tốt nghiệp này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đỗ Khải
Văn nghe xong chỉ cười hỏi:
- Nếu
cô bị chóng mặt khi sắp phải phỏng vấn thì liệu có thể nói năng bình tĩnh giống
như cô ấy không?
Bị như
vậy còn có thể nói rõ mình muốn gì. Anh cảm thấy cô gái này thật hiếm có. Khi
đó, anh đã nghĩ như vậy. Anh chỉ cảm thấy Ngô Tuệ có gì đó đặc biệt chứ không
hề có ý gì khác. Cô không thể gọi là xinh đẹp, lại quá gầy, giống như người suy
dinh dưỡng vậy, hôm đó cô mặc một bộ quần áo rất bình thường, lại có vẻ như
không thoải mái lắm, vừa nhìn là biết đây là bộ đồ đầu tiên cô sinh viên nghèo
này mua để đi phỏng vấn. Khắp người nhễ nhại mồ hôi, lại còn bị say nắng nặng.
Nếu anh có hứng thú với người con gái như vậy thì mới thật sự là hồ đồ.
Tối hôm
đó, anh rời Bắc Kinh ngay. Hai ngày hôm sau, người phụ trách công ty chi nhánh
báo cáo hồ sơ của Ngô Tuệ theo sự phân công của anh. Nghe xong anh chỉ “ờ” một
tiếng, như thể không hề nghĩ mình lại trả lời như vậy.
Lúc đó,
anh vẫn cho rằng cô giống như một ánh sáng mơ hồ lóe lên trong cuộc sống ảm đạm
của anh rồi bị lãng quên.
5
Trước
khi đi ngủ, Ngô Tuệ nhận được cuộc điện thoại thứ hai của Đỗ Khải Văn. Lúc đó,
cô đang nằm trên giường đọc sách. Đó không phải là cuốn tạp chí thời thượng, cô
chưa bao giờ lãng phí thời gian đọc những thứ chẳng ích lợi gì đó. Thói quen
của cô là trước khi đi ngủ đọc sách hoặc tạp chí kinh tế khoảng một tiếng đồng
hồ. Gần đây, châu Á lại trở thành điểm nóng trong cuộc chiến thương mại toàn
cầu. Nghĩ đến việc cuối cùng có thể ngẩng đầu quay về nơi này thì trong lòng cô
vui chưa từng thấy.
Khi
Khải Văn gọi điện đến, cô đang mơ màng ngủ nhưng nghe thấy tiếng chuông điện
thoại thì cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô rướn người cầm chiếc điện thoại ở đầu
giường.
Đây là
phản xạ có điều kiện. Đỗ Khải Văn là một người đàn ông rất khó tính. Đặc biệt
là với cô. Khi hai người mới bắt đầu ở bên nhau, anh lạnh nhạt vì một số thói
quen rất nhỏ của cô.
Trước
mặt người khác, hình tượng của Đỗ Khải Văn luôn hoàn mỹ. Từ trước đến giờ, anh
chưa từng nói điều gì làm người khác bị tổn thương nhưng anh có phong cách rất
giống những người Anh bản xứ, dùng những lời lịch sự nhất để sỉ nhục người
khác, khiến cô cảm thấy hành vi của mình thật khó chấp nhận.
Khi đó,
cô hoàn toàn không thể hiểu được tại sao anh lại nghiêm khắc với cô như vậy.
Nếu anh cần một cô công chúa thì anh có thể trực tiếp tìm một người, việc gì
phải cải tạo cô thành một con người khác. Hơn nữa, dù có cải tạo thế nào thì
cũng đều là giả, chỉ là lớp vỏ bên ngoài, cô mãi mãi vẫn là một cô gái bình
thường nghèo khó ở vùng núi xa xôi.
Nhưng
cô đã nhầm. Môi trường mới, điều kiện mới sẽ tạo ra con người mới, năm đó sở dĩ
cô không thể mở mày mở mặt là vì không có Đỗ Khải Văn. Chỉ cần Đỗ Khải Văn muốn
thì anh sẽ làm được. Cô dần dần quen với việc rất nhiều người cúi mình chào cô
từ xa. Cuối cùng, cô đã hiểu được tấm lòng của anh. Anh đã dùng từng giây phút
ép cô cố gắng để giữ cô lại bên mình.
Anh đã
làm cho cô tự hiểu, cô không thể quay trở lại quá khứ nữa.
Chỉ là
tại sao Đỗ Khải Văn lại chọn cô?
Ngô Tuệ
cảm thấy mình chẳng có điểm gì hấp dẫn người đàn ông này. Lúc mới bước vào chi
nhánh Bắc Kinh của tập đoàn Khởi Hoa, đó là những ngày tháng không lấy gì làm
vui vẻ. Rất nhiều người lén bàn luận về cuộc phỏng vấn ly kỳ của cô và việc cô
được nhận lại càng ly k