
ỳ hơn. Nếu so với hồi đầu khi bước vào đại học thì lúc
này cô càng bị kỳ thị khủng khiếp hơn. Ấn tượng đó đã khiến cô trở thành nhân
viên có lượng công việc lớn nhất nhưng bị phê bình nhiều nhất trong công ty.
Mọi người đều đợi xem đến khi nào cô sẽ không chịu nổi và chủ động bỏ đi nhưng
cô biết mình sẽ không làm thế.
Hằng
tháng, cô đều phải phải tiền thuê nhà, còn phải chi tiêu mỗi ngày ba bữa. Bố mẹ
cô đã già, không thể làm việc kiếm sống được nữa. Đồng lương còm cõi làm thêm
của cô không đủ để trang trải học phí bốn năm đại học. Gia đình còn nợ tiền
người ta nên cô còn phải gửi tiền về trả nợ. Nếu không có công việc thì tất cả
những điều này sẽ biến thành cơn ác mộng của cô.
Ngày
gặp lại Đỗ Khải Văn là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời cô.
Hôm đó,
cô tạm thời thay mặt đồng nghiệp đi tiếp một vị khách hàng, vị này vốn do
Trương Cầm, một đồng nghiệp khác phụ trách. Trương Cầm lớn tuổi hơn cô. Quê cô
ấy cách nơi cô sinh ra cũng không xa lắm, vì vậy, Trương Cầm có thể coi là
người bạn duy nhất của cô ở đó. Thi thoảng cô ấy còn chỉ cho cô biết vài thứ.
Tuy là âm thầm, không dám nói nhiều nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng cảm kích.
Thế nên
khi Trương Cầm nhờ cô giúp thì Ngô Tuệ nhận lời ngay.
Hôm đó,
Trương Cầm xin nghỉ. Trước khi đi, cô ấy còn giao tài liệu về khách hàng đó cho
cô và nói tất cả những gì khách hàng cần tìm hiểu đều ở đó. Trước khi đi, cô ấy
còn nắm chặt tay cô nói cảm ơn. Nhưng tình hình lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính
của cô.
Trương
Cầm đã đưa nhầm tài liệu cho cô. Vị khách hàng này đến từ Thiên Tân. Nghe nói
là có chút dính dáng đến chính trị nhưng nói năng lại giống như dân xã hội đen.
Mới nói được hai câu, vị khách hàng này đã đập bàn nói công ty này chẳng giữ
chữ tín gì cả. Đã nói là đồng ý mà bỗng nhiên lại thay đổi. Sau đó, vị khách
này to tiếng khiến cho những người khác chạy ra xem. Cô đứng giữa trung tâm
bão. Cố gắng kiềm chế bản thân, tim đã lạnh như đá nhưng mặt vẫn phải giữ thái
độ lịch sự từ tốn giải thích với người đàn ông đang nổi giận kia.
Cuối
cùng rắc rối đó đã gây sự chú ý của tổng giám đốc chi nhánh, còn có cả một
người đàn ông nữa đi cùng. Đó là Đỗ Khải Văn.
Sau
này, Ngô Tuệ vẫn luôn nghĩ, nếu hôm đó các đồng nghiệp cô biết quyết định của
Đỗ Khải Văn sau khi thấy tình hình lúc đó liệu họ có đẩy cô đến trước mặt anh
để cô phải rơi vào tình cảnh như vậy không? Liệu bọn họ có giậm chân, nghiến
lợi, hận rằng mình không thể thay vào vị trí của cô lúc ấy không? Nhưng sau
này, cô lại cảm thấy đó là điều không tưởng vì họ không thể nào thấy được tất
cả những gì mà cô đã trải qua.
Hôm đó,
sắc mặt của tổng giám đốc chi nhánh đúng là chẳng khác gì phải hứng gió bão.
Mặt mũi anh ta nhăn nhó, khiển trách cho cô một trận. Vị khách hàng đó còn nói
thêm một chập. Cô đã hiểu tình cảnh của mình nên đứng im tại chỗ không dám nói
gì, chẳng dám nhìn ai mà chỉ lặng lẽ nhận mọi trách nhiệm.
Đỗ Khải
Văn cũng không nói gì, luôn đứng một bên như mình chỉ là người ngoài cuộc. Anh
chỉ đi qua chi nhánh Bắc Kinh chứ không hề có ý định ở lại đây lâu. Thật không
ngờ, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đó, anh có thể thấy được cảnh tượng thế này.
Nếu
không gặp cảnh hôm nay thì chắc mãi mãi anh sẽ không nhớ là trên thế giới này
còn có Ngô Tuệ. Đây là người con gái suy dinh dưỡng, gầy còm ba tháng trước.
Bây giờ, bỗng nhiên cô lại xuất hiện trước mặt anh, trong một hoàn cảnh thật
đặc biệt.
Anh rất
hiếm khi chứng kiến cảnh tượng thế này nhưng không có nghĩa là anh bị sự hỗn
loạn lúc đó làm cho hồ đồ. Dù xảy ra chuyện gì thì ngay cái nhìn đầu tiên, anh
đã nhận ra rằng cô không được chào đón.
Cô gái
này vẫn giống như lần trước, giữ thái độ thấp nhất trong tình cảnh hỗn loạn
nhất nhưng quyết không thỏa hiệp. Cô vẫn tiếp tục giải thích. Sau khi phát hiện
ra tất cả những điều đó đều là vô ích thì cô chỉ im lặng.
Cô biết
mọi thứ, chỉ có điều là không có đủ sức để thay đổi nó.
Anh
nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài ấy là những hành động rất cương quyết. Cô im
lặng nhưng không hề yếu đuối, giống như cỏ mọc lên từ những khe đá.
Sự kiên
nhẫn cũng chính là thứ anh thiếu. Thậm chí, anh còn không có cả phẩm chất đó.
Cuộc đời của anh quá thuận lợi nên căn bản không cần đến phẩm chất này. Anh
muốn xem xem cô gái này nếu tìm được cơ hội sẽ thể hiện được tới đâu.
Một ý
nghĩ lóe lên trong đầu Đỗ Khải Văn. Sau đó anh nói:
- Cô đi
theo tôi.
6
Đầu bên
kia không phải là giọng của Đỗ Khải Văn mà là một người đàn ông xa lạ. Ở đó quá
ồn ào nên lúc đầu Ngô Tuệ không nghe rõ lắm, sau đó cô mới phát hiện ra người
đàn ông đó nói giọng Thượng Hải, giống như muốn át hết những âm thanh khác xung
quanh anh ta.
Trước
khi đến New York, cô đã ở Thượng Hải khoảng một năm nên cũng hiểu chút ít từ
địa phương ở đó nhưng đầu bên kia quá ồn ào. Giọng người đàn ông đó lại đang
rất kích động. Cô lắng nghe mà vẫn không rõ.
Nhưng
cô dần dần đờ người ra. Đây là số điện thoại cá nhân của Đỗ Khải Văn. Anh là
người luôn đặt sự riêng tư lên hàng đầu, đến cả trợ lý đắc lực nhất cũ