
hào hứng. Cô ấy nói là sắp đến đón cô và
bảo cô mau xuống nhà đi. Gác điện thoại, cô mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cô và
Mỹ Mỹ thường xuyên cùng nhau ra ngoài và hẹn gặp nhau ở nơi nào đó chứ chưa bao
giờ cô ấy lại đến đón cô long trọng như vậy.
Sau khi xuống lầu, cô nhìn xung quanh. Cũng hơi muộn
rồi. Trong ngõ không có ai đi lại. Cây cối rậm rạp từ phía sau tường nhô lên
đem theo những bó hoa trắng li ti tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Cô không thấy Mỹ Mỹ mà chỉ thấy chiếc Polo của cô ấy
đứng dưới cột đèn đường.
Đây là chiếc xe Mỹ Mỹ đã phải năn nỉ ỉ ôi mãi bố mẹ cô
ấy mới mua cho. Khi đó, mẹ cô ấy còn nói:
- Một cô con gái cần xe ô tô làm gì? Đến khi con lấy
chồng thì phải làm thế nào.
Mỹ Mỹ ôm lấy vô lăng vui vẻ nói:
- Khi nào lấy chồng thì làm của hồi môn luôn ạ.
Khi đó, Tiểu Quân nghĩ, nếu đổi lại là mẹ cô thì chắc
chắn sẽ cảm thấy điều đó là không thể được. Con gái lấy chồng không thể có một
hai chiếc Mercedes Benz hay BMW đến đón thì đã là thiệt thòi rồi, lại còn tự
mua xe ô tô để làm của hồi môn thì đúng là điên khùng.
Cô bước thẳng đến. Có người đàn ông mở cửa xe bước
xuống chào cô. Nhìn kỹ, cô đáp:
- Khởi Trung!
Khi họ lên xe, Mỹ Mỹ và Thái Quân đều ngồi hàng ghế
trước nên cô chỉ có thể cùng Khởi Trung ngồi ở dãy ghế sau. Trời nóng, lại là
ngày nghỉ nên Tiểu Quân ăn mặc rất giản dị, một chiếc váy cổ tròn dài đến đầu
gối, chất liệu mềm mại. Khi đi đường, nó như cọ sát vào đôi chân nhỏ của cô.
Lúc lên xe, váy cô bị quệt xuống chỗ để chân, cô không để ý cũng không giống
những cô gái khác, nâng niu chiếc váy, liền tự nhiên đưa tay kéo nó lên…
Mỹ Mỹ rất vui khi thấy cô ăn mặc như vậy. Cô ấy đắc ý
nhìn Thái Quân ngồi bên cạnh rồi gọi điện đến nhà hàng.
Buổi tối cuối tuần, nhà hàng nào cũng trả lời là đã
kín chỗ. Sau cùng Tiểu Quân đề nghị, cô nhớ gần đây có một nhà hàng cũng được.
Bình thường cũng không đông người lắm, thế là họ đến đó.
Nhà hàng xây theo kiến trúc phương Tây. Vì nằm ở trong
ngõ sâu nên không đông khách mấy. Điều hiếm có nhất là ở đây còn có một vườn
hoa lộ thiên. Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ, hóng gió đêm mát
lạnh. Trên bàn có chiếc bát nhỏ bằng thủy tinh đặt cây nến đang cháy bên trong.
Ánh nến thật hiền hòa biết bao.
Ban đầu, mọi người nói những chuyện lan man vô bờ bến,
sau đó họ bắt đầu kể về tuổi thơ của mình. Mỹ Mỹ chỉ vào Tiểu Quân nói:
- Hồi nhỏ, cậu ấy giỏi lắm! Một mình cậu ấy và bà
ngoại sống ở trong căn nhà nhỏ tối om. Năm tuổi, cậu ấy đã biết ra giếng lấy
nước rồi.
Tiểu Quân đỏ mặt. Cô giải thích vài câu rằng, bố mẹ cô
ấy đều làm việc ở tỉnh ngoài. Căn nhà nhỏ tối om thì hơi quá! Cô ấy chỉ sống
cùng bà ngoại một thời gian thôi. Trong ngôi nhà đó có một cái giếng.
Khởi Trung nói, hồi nhỏ anh ấy cũng được ông bà nuôi.
Quê anh ở Thái Hồ - Tây Sơn. Tiểu Quân hỏi, có phải là ở bên Thái Hồ không? Anh
nói đúng, còn có núi nữa. Trên núi còn có cây mơ. Vào mùa xuân, khi tan học, họ
thường leo lên núi hái mơ ăn. Có những quả rất chua, cắn một miếng là phải vứt
đi ngay. Đã thế ông anh bắt được còn đánh cho anh một trận.
Tiểu Quân rất ngưỡng mộ anh. Hồi nhỏ, đúng là cô cũng
đã phải chịu khổ. Người lớn trong nhà đều đi làm ở nơi khác, chỉ còn một mình
bà ngoại và cô sống đến tận khi cô đi học, bố mẹ mới quay về Thượng Hải. Bà
ngoại không đi làm. Họ sống bằng việc may vá giúp mọi người. Kinh tế khó khăn
nên đương nhiên họ cũng không có tiền mua đồ ăn vặt. Co lần, khi trẻ con nhà
hàng xóm đi ăn mơ hóng gió buổi tối, chúng cho mơ vào trong chiếc bát nhỏ và ăn
trước mặt cô khiến cô chảy cả nước miếng vì thèm. Cuối cùng, cô không kìm nổi
xin một quả nhưng còn chưa kịp cho vào miệng thì bà ngoại đã nhìn thấy. Bà kéo
cô về nhà và mắng cho cô một trận. Bà nói rằng, cái nhà này không có đứa trẻ
nào lại đi xin đồ ăn như vậy. Tất nhiên, bà đã vứt quả mơ đó đi. Cô vừa xấu hổ
vừa chua xót, liền khóc òa lên, bà ngoại cũng khóc. Ngày hôm sau, khi về nhà,
cô nhìn thấy trên bàn có một bát mơ trộn đường rất lớn. Màu trắng và đỏ đan xen
nhau, đẹp như một bức tranh. Nhưng khi cô ăn, bà ngoại không nhìn mà quay lưng
lại cắm cúi đạp máy khâu. Những âm thanh đơn điệu đó giống như vị chua chua
ngọt ngọt khắc sâu trong lòng.
Khởi Trung nghe xong trầm ngâm rất lâu rồi nói:
- Nhà tôi vẫn còn người thân ở Tây Sơn. Nhà tổ tiên
cũng ở đó. Nếu cô thích ăn mơ thì có thể đến bất cứ lúc nào.
Tiểu Quân nói, thế thì hay quá, rồi quay sang nhìn Mỹ
Mỹ:
- Không phải cậu vẫn nói muốn đi chơi sao? Lần sau,
chúng ta có chỗ để đi rồi.
2
Mỹ Mỹ và Thái Quân về trước. Thái Quân nói họ đã mua
vé xem phim từ trước, nếu đến muộn thì sẽ không xem được đoạn đầu. Cái cớ vụng
về như vậy khiến Mỹ Mỹ có chút ngại ngùng nhưng Tiểu Quân chỉ cười và vẫy tay
chào tạm biệt. Đợi bóng hai người đi khuất, cô mới nói với Khởi Trung:
- Chúng ta cũng đi nhé.
Anh gật đầu đưa cô về nhà. Sau
tối hôm đó, dường như quan hệ giữa họ đã có chút thân mật hơn nhưng cô biết anh
sẽ mãi mãi không bao giờ nhắc lại tất cả những gì xảy ra tối hôm đó. Cô chỉ gặp
anh có hai lầ