
với mọi người và cuối cùng lại muốn đấu với cả dòng chảy
của thời gian đến cùng. Thật đúng là cuộc cách mạng của chủ nghĩa lạc quan.
Khi nghĩ đến đây, Tiểu Quân đang trên đường đến công
ty đó. Tàu điện ngầm rất đông. Cô đứng bên chiếc cột sắt thứ hai ở gần cửa,
xung quanh chật kín người. Có người còn đọc báo trên tàu điện ngầm: tin tức
chính trị quốc tế, tên lửa của Nga bay vào sân bay Mỹ. Hai tay dán chặt tờ báo
trên cột sắt, chẳng để lọt một khe hở nhỏ nào cho người khác. Tiểu Quân chỉ có
thể giơ tay nắm vào chiếc tay nắm bằng nhựa ở phía trên đầu còn tay kia buông
thõng xách chiếc túi máy tính nặng trịch.
Trên chiếc tay nắm nhựa dán vô số quảng cáo nhưng Tiểu
Quân chẳng hề để ý đến chúng vì phải đứng ở tư thế ngẩng đầu lên trên này quá
lâu nên cô cảm thấy mệt mỏi và thực sự kiệt sức. Đúng vào lúc này, chiếc điện
thoại trong túi rung lên. Cô cắn răng, buông tay lần tìm điện thoại. Khó khăn
lắm mới lấy được điện thoại thì tàu điện ngầm phanh lại khiến cho cả người cô
nghiêng ngả suýt nữa đổ lên người người khác, thu hút sự chú ý của rất nhiều
người xung quanh.
Giọng đầu bên kia điện thoại rất phấn khởi. Đó là
giọng của cô thư ký bên công ty Khởi Hoa.
- Cô Ngô của chúng tôi về rồi. Sáng nay, cô ấy vừa gọi
điện bảo chiều sẽ đến công ty. Cô có muốn đến gặp cô ấy không? Nhưng mà thời
gian rất gấp. Ba giờ chiều, cô Ngô đến công ty thì năm giờ lại có một cuộc họp.
- Có chứ. Cô xếp lịch cho tôi nhé. Chắc chắn ba giờ
tôi sẽ có mặt. Cảm ơn cô. Cảm ơn cô rất nhiều. – Tiểu Quân vui mừng giãn cả
lông mày ra, cô lập tức trả lời nhưng e là có thay đổi nên còn nói thêm một
câu. – Nếu cô Ngô đến công ty sớm hơn…
- Chắc chắn tôi sẽ báo cho cô biết. Cô cứ yên tâm. –
Cô thư ký nhấn mạnh một câu bảo đảm.
Sau khi gác điện thoại, Tiểu Quân giơ tay nhìn đồng
hồ. Vẫn còn thời gian. Cô có thể về công ty chuẩn bị một chút rồi đến thẳng
Khởi Hoa. Nghĩ đến những ngày vất vả vừa qua cuối cùng cũng không uổng công vô
ích, cô thở phào nhẹ nhõm.
Người ta có câu: “Gặp vận đen thì uống nước lạnh cũng
mắc răng”.
Tiểu Quân về đến công ty mới phát hiện ra câu nói đó
rất có lý. Sau bao ngày vất vả chờ đợi, cuối cùng cô cũng đợi được tin vui từ
công ty Khởi Hoa. Không ngờ, đúng lúc đó, công ty lại xảy ra chuyện.
Thực ra tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là
máy tính của Tiểu Quân bỗng nhiên có vấn đề. Máy tính có vấn đề có thể sửa được
nhưng buổi chiều cô phải dùng đến bản kế hoạch ở trong đó. Thật trùng hợp! Đúng
là ông trời không cho cô đường sống.
Tiểu Quân cũng suy sụp.
Trong máy tính này có toàn bộ các dự án cô thực hiện
mấy năm nay và cả các tư liệu về những khách hàng quan trọng. Tuy phần lớn đều
có trong chiếc máy tính xách tay ở nhà nhưng bản kế hoạch dự án chiều nay gửi
cho công ty Khởi Hoa lại là bản cô vừa mới làm xong nên vẫn chưa kịp sao lưu
lại. Thời gian quá gấp, làm sao cô làm lại kịp đây?
Cô ôm máy tính chạy đến phòng sửa chữa của công ty
nhưng sau khi kiểm tra xong, họ nói máy tính bị hỏng nặng, phải sửa mất ít nhất
một tuần. Họ bảo cô điền vào tờ giấy nhận chiếc máy tính khác, còn chiếc máy
tính này thì để lại đây. Họ còn nói thêm một câu, sau khi sửa xong, chưa chắc
đã giữ lại được những dữ liệu có trong máy.
Tiểu Quân nghe xong mà trước mắt toàn một màu đen. Cô
còn không biết làm sao để bước ra khỏi cánh cửa lớn đó.
Những người khác trong phòng đều rất thông cảm nhưng
chẳng có ai đưa ra được ý kiến gì cả. Khâu Tĩnh chau mày nghĩ một lúc, cuối
cùng thở dài:
- Làm sao đây? Tớ chẳng quen người bạn nào là dân IT
cả. Nếu không thì tớ đã nhờ người ta giúp cậu.
- Dân IT ư? – Tiểu Quân ngẩng đầu, chộp lấy điện thoại
di động trên bàn, còn tay kia thì xách chiếc máy tính xách tay chạy ra ngoài.
Khâu Tĩnh chưa nói hết câu thì bóng Tiểu Quân đã khuất rồi. Nhìn lại lần nữa
thì cô đã vội vàng bước qua cửa kính, lao nhanh như một cơn gió.
5
Khi Khởi Trung nhận điện thoại, anh đang cùng các đồng
nghiệp vùi đầu vào công việc. Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng nhất của dự
án này, mọi người trong nhóm đều đã phải làm ngoài giờ hơn một tháng nay.
Mười mấy người trong phòng làm việc đều đang miệt mài
trước máy tính. Căn phòng làm việc lớn như vậy mà không hề có tiếng nói chuyện
nào. Khi điện thoại của anh đổ chuông thì màn hình hiện lên một điều bất ngờ.
Trong lúc bận tối tăm mặt mũi, anh nhìn màn hình điện thoại. Nhìn xong, anh
cũng không nghe máy ngay mà đứng dậy cầm điện thoại bước ra ngoài bỏ lại phía
sau hàng loạt những đôi mắt ngạc nhiên. “Trưởng nhóm làm sao thế nhỉ?”
Chỉ có Thái Quân là hiểu. Cậu ta vỗ vai người đồng
nghiệp bên cạnh nói:
- Đừng nhìn nữa. Trưởng nhóm có chuyện thì mới như
vậy.
Tay nghề
của Khởi Trung rất giỏi, trình độ thiết kế lập trình cũng khá tốt. Hơn nữa con
người Khởi Trung vốn thân thiện, rất hòa nhã với mọi người nên nghe điều đó,
mọi người đều rất vui vẻ. Có người còn nói:
- Tôi nghĩ, lần trước nhóm nào gửi email có nói, nghe
điện thoại mà phải tránh đi chỗ khác là có hai khả năng. Hoặc là có chuyện mờ
ám hoặc là đang y