
h ta vô cùng lớn. Tuy
Quan Lệ quen Đỗ Khải Văn đã nhiều năm nhưng lúc này cũng cười đùa, đưa tay lên
che mặt nói:
- Anh
đừng cười nữa. Cẩn thận kẻo em bất chấp tình nghĩa bạn bè nhào đến gường của
anh đêm nay đấy.
Đỗ Khải
Văn cười thành tiếng, chắp tay nói:
- Anh
mong còn không được nữa là.
Quan Lệ
lắc đầu:
- Thôi
đi. Cô gái bên cạnh anh giờ đã lớn rồi. Dạo này, em thường nghe người ta nhắc
đến cô ấy, nói rằng cô ấy rất giỏi, còn gọi cô ấy là Diệt Tuyệt Sư Thái. Danh
tiếng của cô ấy truyền đến tận chỗ em đấy. Tranh giành với Diệt Tuyệt Sư Thái
ư? Em không dám đâu.
Đỗ Khải
Văn làm ra vẻ kinh ngạc:
- Còn
có việc mà cô Quan không dám làm sao?
Quan Lệ
đang uống trà, nghe câu đó mỉm cười, chỉ tay về phía anh:
- Chính
là việc ngay trước mặt em đó.
Trong
điện thoại, Đỗ Khải Văn nói chập tối sẽ về đến New York. Lúc này, Ngô Tuệ đang
chạy bộ ở phòng tập thẩm mỹ, đeo tai nghe bản nhạc chát chúa Công viên Lincoln.
Cô đã để lỡ cuộc điện thoại đầu tiên của anh. Đợi đến khi người vã mồ hôi, cô
mới xem cuộc gọi nhỡ. Cô không kìm được nhìn thời gian gọi đến rồi im lặng
trong giây lát.
Nếu Đỗ
Khải Văn vẫn ở Thượng Hải thì anh gọi cuộc gọi này lúc ba giờ sáng. Điều này
thực sự khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Cô cảm thấy ngạc nhiên vì Đỗ Khải Văn là
người rất để ý đến thời gian. Anh đi ngủ muộn nhất là lúc hai giờ sáng. Có lần,
một khách hàng Qatar đến châu Á lần đầu tiên, vừa bàn chuyện làm ăn vừa muốn đi
giải trí. Sau khi đến sòng bạc Ma Cao, vị khách hàng này còn mời anh đi máy bay
riêng đến Hồng Kông. Anh chỉ trả lời một
từ:
-
Không. – Rồi sau đó mỉm cười bỏ đi mà không giải thích thêm gì. Điều này khiến
cho vị khách hàng Qatar tròn mắt ngạc nhiên.
Khi đó,
cô cũng có mặt ở đó. Không còn cách nào khác, cô đành phải lắp bắp phiên dịch
giải thích cho khách hàng. Chủ tịch Đỗ có việc đột xuất phải đích thân đi xử lý
ngay. Từ quán rượu về, cô bị anh giáo huấn cho một trận. Lúc đó, cô vẫn còn
trẻ, nên không hiểu chuyện lắm. Khi bên cạnh không có ai, cô còn nói, đó là
khách hàng của công ty, sao anh lại bỏ mặc người ta? Đổi lại anh cười lạnh lùng
một cách khinh bỉ.
Cô chỉ
có thể nhận thua. Không còn cách nào khác. Anh có quyền làm như vậy. Bố của Đỗ
Khải Văn là một trong những người sáng lập ra công ty Khởi Hoa. Đến giờ, gia
đình anh vẫn chiếm một phần ba cổ phần của tập đoàn xuyên quốc gia hùng mạnh
này. Anh là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn kiêm chủ tịch hội đồng quản
trị ở châu Á. Khách hàng Qatar cũng chỉ là một khách hàng. Anh có thể ở đến lúc
đó là đã nể mặt ông ta lắm rồi.
Nhưng
lúc đó trong lòng cô vẫn không phục. Vì người đàn ông này, trước mặt người khác
cho dù lạnh lùng đến đâu cũng nở nụ cười, nhưng chỉ khi có cô và anh thì một nụ
cười anh cũng keo kiệt. Bây giờ nghĩ lại, đúng là cô còn trẻ không hiểu biết.
Một người đàn ông đối với những thứ mà anh muốn, luôn có phản ứng khác với
những thứ khác. Con mồi đáng thương luôn là người biết sau cùng.
Sau
lưng cô vang lên tiếng “Xin lỗi” một cách lịch sự. Ngô Tuệ định thần lại, cô
cầm khăn bông rời khỏi máy chạy bộ, còn tay kia vẫn cầm điện thoại di động
trong tay. Cô không ngờ anh lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này. Thực ra, cô
vốn không đợi điện thoại của anh. Cú điện thoại cô gọi cho anh lúc trước chỉ là
xúc động nhất thời. Cô vốn không phải là một người con gái thích chia sẻ niềm
vui. Tự mình tận hưởng niềm vui còn hơn là vui cùng mọi người. Chỉ là lần này
không như vậy. Cô đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Lâu đến mức cô sắp từ bỏ hy
vọng, từ bỏ hy vọng đối với Đỗ Khải Văn.
Larry,
một người bạn của cô từng nói, một người đàn ông sẽ không duy trì tình cảm nồng
nhiệt với một người phụ nữ quá ba năm. Cô tin những lời Larry nói là sự thật.
Tuy là một người đồng tính nhưng bản chất của anh ấy vẫn là một người đàn ông.
Ít nhất, anh ấy cũng hiểu tâm lý đàn ông hơn cô.
Cô và
Đỗ Khải Văn đã ở bên nhau bảy năm rồi.
2
Ngô Tuệ
không nghe điện thoại.
Đỗ Khải
Văn một mình ngồi ngoài ban công tự cười mình. Sau đó, anh ném điện thoại xuống
và bước vào phòng rót rượu uống.
Anh
không ngờ mình cũng có lúc mất ngủ, không phải do lạ giường. Đây là nhà của
anh. Anh đã tự tay chọn chiếc giường trong căn phòng này. Tất cả mọi thứ đều
phải được sự đồng ý của anh mới được đưa vào. Đến cả độ sáng của đèn cũng do anh
quyết định nhưng anh lại mất ngủ trong chính căn phòng quen thuộc này.
Tuy bề
ngoài anh rất dễ thích nghi, thường hay mỉm cười nhưng thực chất anh lại là một
người rất khó tính. Ăn mặc đều rất cầu kỳ. Không cần người khác nói thì bản
thân cũng biết. Thật đúng là khiến người khác thấy ghét.
Chỉ là
anh đã che giấu rất tốt. Cuộc sống riêng tư được bảo vệ chu đáo. Cuối cùng, anh
đổ lỗi đêm mất ngủ của mình lên người Quan Lệ.
Có lúc
người ta không nên bỏ bẵng bạn cũ suốt một thời gian dài rồi bỗng nhiên xuất
hiện trước mặt họ. Người như vậy sẽ nhắc nhở bạn về quá khứ đã qua sâu sắc hơn
bất cứ ai. Đối với một số người thì không phải là tất cả những gì thuộc về quá
khứ đều đáng để người