Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328840

Bình chọn: 8.00/10/884 lượt.

̣ cười nhẹ nhàng, mất đi người mình

yêu không sao cả, quan trọng là không bị mất đi khả năng yêu một người

là được, tương lai phía trước chính là một bức tranh phong cảnh xinh

đẹp.

Tác giả nói: đã có một

câu nói “Trên đường đời, Thượng đế cho chúng ta gặp lầm vài người,

sau đó lại cho ta gặp được đúng người, cố tình làm như vậy là để

cho chúng ta cảm kích ông ấy.”



Sau giữa trưa ánh mặt

trời chiếu vào cửa sổ, cả đại sảnh đã sáng ngời, ánh đèn treo

bốn phía trên bàn mạt

chược tản ra ánh sáng mạnh mẽ, tuy bên ngoài đã là mùa đông nhưng

trong phòng lại không cảm thấy lạnh chút nào, hoa cỏ nhờ sự ấm áp

trong phòng mà nở rộ kiều diễm. Có cả nam lẫn nữ ngồi trên bàn mạt

chược, bài của Trâu Nhuận Thành rất tốt, chỉ một màu, trong tay đã

xếp được ba đường giang, mặt dương dương tự đắc cười đánh một quân

bài ra.

Có người la lên

“bính”, Trịnh Giang Hà ngồi bên phải Trâu Nhuận Thành, Trịnh Giang Hà

không ra tay, người bạn gái ngồi bên cạnh anh ta ngã bài, sau đó đánh

ra một quân rồi ghé vào bên tai Trịnh Giang Hà cười nhẹ, từ nụ cười

trên mặt có thể nhìn ra bài trên tay hẳn là không tệ. Kế tiếp đến

phiên Tiết Đồng, vừa cầm bài vừa cau mày, ngồi bên cạnh cô là một

cậu bé khoảng ba bốn tuổi, chẳng những vẻ ngoài xinh xắn, hành động

cũng vô cùng thông minh linh hoạt, đôi mắt thật to, con ngươi đen lại

sáng ngời, đang cầm hai đồng cắc trong tay chơi. Tiết Đồng nhìn nhìn

những người khác, bài của mỗi người đều không nhỏ, Trịnh Giang Hà

cũng đang liếc mắt nhìn cô, chắc đang đợi cô ra pháo, lúc này đánh

phải vô cùng cẩn thận, cô chuẩn bị quyết định đánh ra một quân bài,

ôm ôm vai cậu bé, “Thành Thành, quân này đánh ra được không?”

Long Thành ngẩng đầu

nhìn, “Không thể đánh.”

Tiết Đồng lại đổi một

quân khác, tiếp tục hỏi con, “Còn quân này?”

Cậu bé trai tiếp tục

lắc đầu.

Tiết Đồng vô cùng rầu

rĩ, ngoại trừ hai quân này còn đánh được quân nào nữa, không thể

đánh đại được, cô cứ do do dự dự như vậy khiến cho những người khác

bên bàn bài bất mãn, Trâu Nhuận Thành lên tiếng, “Cô đánh nhanh đi,

mỗi lần ra bài đều chậm chạp như vậy, bằng thời gian đánh cả một

ván.”

“Vội cái gì chứ!

Không phải tôi đang đánh sao?” Tiết Đồng vẫn chưa thể quyết định, cuối

cùng dứt khoát không nghĩ nữa, kéo đứa con sang, “Con nói xem phải

đánh quân nào đây?”

“Tiết Đồng, người

đánh là cô hay là con của cô vậy?” Trâu Nhuận Thành lại nói, “Đánh

bài cũng phải hỏi con cô, cô nói xem cô đã hai mươi mấy tuổi rồi mà

chẳng lẽ chỉ số thông minh lại còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi

sao? Sao tôi lại cảm thấy hai năm qua đầu cô ngày càng đần đi thế, có

phải là…”

Anh ta còn chưa nói

xong thì đã “ôi” lên một tiếng, Long Thành cầm hai đồng cắc trên tay

ném thẳng vào mặt anh ta, “Chú là người xấu, không cho mắng mẹ cháu,

đánh chết chú…”

Long Thành đã đứng lên

mặt ghế, phồng má lên thở hổn hển, mang theo bộ mặt như đang nhìn kẻ

địch, bé trực tiếp cầm mấy quân mạt chược trên bàn ném về phía Trâu

Nhuận Thành, “Chú mới đần ấy, chú là một tên đại ngốc…”

Hành động của cậu bé

rất nhanh, sử dụng hai tay một lượt, cầm lên từng quân mạt chược ném

qua, Trâu Nhuận Thành không ngừng kêu khổ, cuống quýt chạy khỏi bàn,

trốn sang một bên, “Tôi nói giỡn thôi mà, Tiết Đồng, nói con của cô

dừng lại mau…ái úi….”

Long Thành nhảy xuống

ghế, đuổi theo sát Trâu Nhuận Thành, mạt chược bay tứ tung trong

phòng, Tiết Đồng la bé một tiếng, cậu bé làm như không nghe thấy, gom

một đống bài trên bàn, ngược lại mấy người kia cười đến lăn cười

bò, “Thành Thành, tiếp tục đi, ném chuẩn một chút…”

Cách bàn bài hai bước

có một chiếc bàn nhỏ, tiếng động kia hiển nhiên đã gây sự chú ý

của hai người đàn ông đang ngồi trên ghế uống trà nói chuyện phiếm,

Triển Thiểu Huy thật sự không có hứng thú đánh bài mới ngồi đây, nghe

thấy bọn họ nói, tựa người vào ghế bình luận: “Con của anh rất

biết che chở giống y như anh.”

“Người một nhà không

che chở nhau thì che chở ai?” Long Trạch hùng hồn nói, cậu bé kia vẫn

còn đang đuổi theo Trâu Nhuận Thành, tuy nhỏ nhưng đuổi theo rất nhanh,

cầm được thứ gì trong tay là ném qua, Long Trạch gọi một tiếng,

“Thành Thành, đừng nghịch nữa, mau tới đây.”

Thành Thành dừng tay,

quay đầu chạy tới chỗ ba mình, tức giận bất bình chỉ vào Trâu Nhuận

Thành, mách: “Ba ba, chú ấy mắng mẹ, chú ấy nói mẹ đần, chú ấy là

người xấu.”

Long Trạch sờ đầu cậu

bé, “Dù có th