
chất không tốt, còn muốn khoe mẽ cái gì chứ? Trên đời này có người nào đối
nghịch với hoàng đế mà cuối cùng được đến kết cục tốt?”
Nàng gục đầu xuống, bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn đến cả người cảm thấy
không được tự nhiên. Vừa mới tỉnh lại, cung nữ hầu hạ dùng nước nóng rửa mặt,
trên người nàng còn mặc áo lót tơ gấm mềm, dây lưng nông rộng xuống, da thịt
mềm mại như ẩn như hiện, lộ ra vài phần mê người trắng nõn.
Hoàng Phủ Tuyệt đang muốn nói ra lời răn dạy, lại bởi vì không cẩn thận thấy
được bức quang cảnh này mà có chút dừng lại.
Dung mạo của nàng mặc dù không xứng là xinh đẹp mềm mại, nhưng hắn nhớ mang
máng lần trước cùng nàng xảy ra da thịt chi thân thì hương vị trên người nàng
lại làm hắn có cảm giác quen thuộc tốt đẹp.
Hậu cung không... thiếu gì nữ nhân dung mạo như thiên tiên, mà Thiên Tử quyền
chỉ dưới trời lại đối một nữ tử tướng mạo bình thường nhớ mãi không quên như
vậy, cũng là bởi vì từ trên người nàng cảm nhận được tất cả nhưng thứ làm hắn
hoài niệm không quên.
Thấy nàng thủy chung lặng yên không lên tiếng, hắn không khỏi buồn bực một tay
ôm nàng vào trong ngực, lôi kéo, lập tức làm nàng phát ra một đạo kêu đau mỏng
manh.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cau chặt mày, một bàn tay vô tình hay cố ý xoa
đầu gối, hắn hiểu rõ sự bá đạo của mình liền ôm nàng vào trong lòng, nắm mắt cá
chân của nàng, không để ý tới nàng nhỏ giọng kháng nghị, nhẹ nhàng kéo ống quần
nàng lên phía trước.
Hai chân trắng nõn nhất thời lộ ra, nơi đầu gối lại hơi hơi sưng đỏ, chắc có lẽ
nguyên nhân là do hôm qua quỳ lâu, cho dù nghỉ ngơi một đêm, màu sưng đỏ đã
nhạt đi nhiều, nhưng nhìn vẫn có chút chói mắt.
Ánh mắt Hoàng Phủ Tuyệt trầm xuống vài phần, ngón tay thon dài bắt đầu nhẹ
nhàng xoa ở nơi bị sưng đỏ.
Nhan Nhược Tranh bị hắn trêu chọc có chút ngứa, theo bản năng muốn giật chân
của mình lại bị hắn bá đạo chặt chẽ bắt lấy.
“Không nên lộn xộn...” Hắn nhẹ khiển trách một câu, thanh âm lại mềm mại nói:
“Trẫm xoa cho nàng.”
Nói là nhẹ, nhưng lực đạo hắn xuống tay lại không sai biệt lắm với nắm, nàng bị
hắn nắm không khỏi kêu đau, thân mình không ngừng lui về phía sau, muốn trốn
tránh săn sóc giống như trừng phạt này.
Hắn bị cử động của nàng liền trợn tròn hai mắt, thấp giọng trách mắng: “Nàng
không thể an phận chút sao? Khó có người được trẫm ân cần hầu hạ như vậy, ngươi
đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chọc trẫm nóng nảy, chịu khổ
chính là nàng.”
Nàng không hề lùi bước, lại tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Nếu hoàng thượng xem
tì thiếp không vừa mắt, thì hãy phạt tì thiếp tiếp tục ra bên ngoài quỳ là
được.” Lời nói ra khỏi miệng mùi thuốc súng mười phần.
Nàng có thể không tức sao? Phạt nàng quỳ coi như xong, lại còn ở trước mặt nàng
đi lâm hạnh nữ nhân khác?!
Cho dù sáng tinh mơ tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy cung nữ nói, tối hôm qua hoàng
thượng vừa nghe nàng bị bệnh, liền vội vàng từ Ánh Nguyệt cung chạy về, chiếu
cố nàng cả một đêm, nhưng ghen tuông ở trong lòng, lại làm sao có thể trong một
đêm tan thành mây khói.
Hoàng Phủ Tuyệt bướng bỉnh không chịu buông chân nàng ra, nháy mắt lộ ra vài
phần ý cười chế nhạo, “Cho dù ngươi ăn dấm chua của Lệ quý nhân, cũng không cần
thiết gây khó dễ cho thân thể mình.”
Nhan Nhược Tranh bị một câu nói toạc ra tâm sự, sắc mặt khẽ biến thành hơi
hồng, buồn bực trừng mắt nhìn hắn, đem chân trắng nõn của mình nhét vào trong
lòng ngực của hắn.
“Ngài xoa đi.”
Hắn ngẩn ra, lập tức cười lắc đầu, cũng không tức giận, cầm lọ rượu thuốc giúp
nàng xoa đầu gối.
“Đau...” Sau khi người nào đó không khách khí đưa hai cái đùi nhét vào trong
lòng hoàng thượng, liền dựa vào đầu giường, khi đối phương hơi chút dùng lực
liền lớn tiếng la hét kêu lên đau đớn.
Khó có được nam nhân không so đo với nàng, nàng kêu lên đau đớn, hắn lại giảm
nhẹ lực, cố gắng hầu hạ nàng thoải mái.
Cứ như vậy một hồi lâu, thấy hắn bảo trì tính tình tốt, nàng không làm khó dễ
nữa.
Hoàng Phủ Tuyệt người này, sau khi hắn thiệt tình chân ý thích một người, hắn
tuyệt đối là thành tâm chăm sóc, vắt óc tìm cách muốn dùng hai tay dâng tất cả
những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho đối phương.
Nhớ năm đó, nàng là Thái Tử Phi của hắn thì cũng cảm nhận được sự che chở quan
tâm này, tư vị coi trọng sủng ái in dấu thật sâu ở trong lòng nàng, làm nàng
đến nay khó quên.
Nếu không phải sau đó xảy ra những sự tình kia, nàng tin tưởng Nạp Lan Trinh
Trinh sẽ là một nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này...
Nàng nhịn không được ở nội tâm cảm khái vận mệnh làm nhiều điều sai trái thì
thân mình lại đột nhiên bị người nào đó bá đạo kéo qua, khi nàng lấy lại tinh
thần, mặt mình đã bị chôn ở trước ngực hắn.
Đỉnh đầu truyền đến lời nói thấm thía của hoàng thượng, “Hoàng cung không thể so
với nhà của dân chúng tầm thường, ở trong này mỗi câu nói, mỗi việc làm, đều
phải cẩn thận từng chút, ngày thường thấy nàng biết thư đạt lễ nghĩa, thông
minh lanh lợi, sao lại cố tình thích đối nghịch với trẫm?”
Thở dài, hắn lại nói tiếp: “Nô tài trên dưới Thái Hoà cung đ