
a bọn họ.
Cố Hi Thành thổi ra một làn khói cuối cùng, dụi tắt điếu thuốc lên đống
tàn thuốc xiêu vẹo, đứng dậy khom lưng cầm lấy cravat trên mặt đất. Sau
đó anh nhìn thấy một chiếc nhẫn tự chế bằng nhôm trong đồng tiền xu. Anh nheo nheo mắt, nhặt lên xoay vài vòng -- Cái này sao nhìn giống như
khoen kéo lon vậy, hơn nữa kiểu còn rất cũ, là kiểu kéo ra ngoài, hiện
tai có rất ít công ty thức uống còn dùng lại khoen kéo không bảo vệ môi
trường này.
Trong đầu hồi tưởng lại một đoạn đối thoại với nhau nhiều năm trước.
-- "Hi Thành, anh đã làm em lỡ mất cuộc gặp gỡ lãng mạn, không thể làm em
lỡ mất hôn lễ lãng mạn. Anh nói đi, chừng nào anh mới cầu hôn em?"
-- " Anh không muốn dùng tiền của cha mình để mua nhẫn cho em. Mai sau đợi
đến khi anh ra trường có được sự nghiệp thì sẽ mua tặng em sau."
-- "Viện cớ, chỉ toàn là viện cớ. Chờ anh có sự nghiệp rồi nhất định sẽ vứt bỏ em ngay."
-- "Như vậy đi, cầm cái này làm vật đính ước. Về sau anh sẽ đổi cái tốt hơn cho em. Hiện giờ anh chỉ có chiếc nhẫn này thôi, mong ‘nương tử’ đừng ghét bỏ.."
Năm đó anh mở khoen nhôm lon Fanta ra, cầm ngón tay cô đeo khoen lon vào ngón vô danh.
Nghĩ đến đây anh cười tự giễu một chút. Làm sao có thể, đây là chuyện không
thể nào. Đây nhất định chỉ là người ta thích sưu tầm khoen kéo tiện lợi
được sản xuất theo kiểu cũ. Qua mấy tiếng nữa sẽ phải kết hôn rồi, không thể nào lãng phí thời gian nữa, hiện tại đi thôi -- Càng nghĩ như vậy,
chân lại càng như bị đóng đinh không cách nào hoạt động.
Bỗng anh bước về bên giường nhìn gương mặt cô ngủ say, không biết tại sao
tâm trạng hơi nôn nóng. Vừa định sửa sang lại cái chăn cô vò lộn xộn thì tay lại bị cô hất ra. Cô trở mình, cho dù hiện tại đang ngủ say nhưng
cả người đều căng thẳng, nhíu mày tiếp tục cuộn tròn lại, giống như rất
không thoải mái. Anh đặt tay lên trán cô thử xem, không có phát sốt. Anh cầm lấy đồ ngủ cô ở đầu giường, muốn giúp cô mặc quần áo, nhưng lại
thoáng thấy vết màu đỏ trên ra giường.
Anh không xác định vạch chăn lên.
Sau khi xác định đó là vết máu anh không hề có bất cứ phản ứng gì, chẳng
qua chỉ duy trì nguyên trạng đờ đẫn, thật lâu thật lâu...
-----------------
Thời điểm chuông điện thoại di động vang lên, Thân Nhã Lợi còn đang ngủ mê
man. Cửa sổ mở thật to, âm thanh xe cộ qua lại huyên náo ở nơi xa hoa
lẫn với tiếng chuông điện thoại di động kích động màng nhĩ nhạy cảm.
Giống như là loa phóng thanh treo bên cạnh đỉnh đầu, trình diễn một cuộc hòa âm đáng sợ. Cánh tay trần trụi phơi bày ra không trung bắt lấy điện thoại bị gió lạnh ngày giáng sinh thổi đau âm ỷ. Giống như đã mất đi
trí nhớ trong lúc nhất thời không thể hồi tưởng lại hôm qua đã xảy ra
chuyện gì, màu đen tuyệt vọng cũng đang vỡ thành mảnh nhỏ, hỗn loạn đầy
rẫy khắp người.
Trái tim trĩu nặng, tiếng điện thoại kia như tuổi trẻ mang theo vui sướng
tinh khiết: "Chị Nhã Lợi, sau khi kết thúc buổi chiếu đầu tiên sao chị
lại đi nhanh như vậy? Sau đó gọi điện thoại cho chị, chị cũng không bắt
máy. Tôi cảm thấy "Thành Thời Gian Barcelona" xem rất hay, đây là bộ
phim tôi thích nhất trong tất cả các bộ phim của chị..."
Người nói chuyện là Lý Triển Tùng. Cậu cũng giống với tất cả người hâm mộ
phim của cô, nhất định sẽ đến rạp nghiêm túc xem hết bộ phim ngay trong
buổi chiếu đầu tiên. "Đây là bộ phim tôi thích nhất trong tất cả phim
của chị" cũng gần như trở thành câu nói cửa miệng của cậu. Trong mắt cô, cậu như một con thú nhỏ xinh đẹp, rất đòi cô yêu thích, cô lại vĩnh
viễn không cách nào đáp lại tình cảm như cậu muốn.
Bản tính con người luôn thách thức sự việc chưa biết. Với người mình yêu sẽ luôn có thói quen dâng hiến tất cả, vì thế luôn đơn giản dễ hiểu hơn
người yêu mình nhiều. Cho nên bọn họ mãi mãi không được chú trọng. Người thông minh sẽ luôn biết cách giấu diếm tình cảm của mình, tựa như người đàn ông tên Dante kia.
Cô chỉnh di động ở trạng thái phát loa ngoài, trả lời cậu ỉu xìu không có
tâm tình, chuyển đến hộp tin nhắn kiểm tra tin tức. Bên trong có hơn
mười tin nhưng chẳng có nào đến từ Cố Hi Thành. Cô lại nhìn xem cuộc gọi nhỡ, kết quả cũng giống vậy. Nhìn ngắm tứ phía, quần áo của cô đã được
gấp ngay ngắn để trên tủ đầu giường. Căn phòng vốn bừa bộn cũng đã được
quét dọn, nếu không phải thân thể vẫn đau thốn thì cô sẽ không tìm được
bất kỳ dấu vết nào cho rằng anh đã đến.
Cuối cùng cô mở trình duyệt trên điện thoại di động, hít vào một hơi thật
sâu, đánh vào "hôn lễ Paz Cruz" trong thanh tìm kiếm. Tốn hết sức lực
nhấn vào nút tìm, mạng nhanh nhưng vì tín hiệu trò chuyện quấy nhiễu nên vô cùng chậm chạp, điều này khiến cô càng thêm khẩn trương. Theo tốc độ website hiện ra từng chút xuống dưới, trái tim của cô cũng càng đập
càng nhanh. Nhưng vào lúc này, điện thoại Lý Chân cắt ngang.
Lý Triển Tùng chưa từng chú ý đến Thân Nhã Lợi trả lời cho có lệ ở bên này điện thoại, chỉ hăng hái vui vẻ nói tiếp: "Chị không biết bây giờ bộ
phim gây tiếng vang bao nhiêu đâu, nhiều đài truyền hình đều xôn xao đưa tin nó. Chị Nhã Lợi, chị quá tuyệt vời."
"A Tùng, L