
này.
Anh ôm lấy Trác Yến, lòng bàn tay không ngừng ve vuốt tóc cô; nước mắt theo cằm chảy xuống tóc cô, từng giọt đau thương và tuyệt vọng ướt đẫm.
Anh nghẹn ngào, khàn giọng như bị ma ám, kề sát tai cô lẩm bẩm: “Văn Tĩnh,
nếu chúng ta có thể quay lại thời đại học thì tốt biết mấy! Nếu chúng ta có thể quay lại, anh nhất định sẽ không theo đuổi Ngô Song, cũng sẽ
không cho em cơ hội để em gặp Trương Nhất Địch; chúng ta sẽ ở bên nhau
ngay từ đầu, vui vẻ tốt nghiệp, vui vẻ kết hôn, vui vẻ sinh con, vui vẻ
sống bên nhau cả đời! Văn Tĩnh, Văn Tĩnh! Nếu chúng ta còn có thể quay
lại thì hay biết mấy! Hay biết mấy!”.
Trác Yến không còn kìm nén những nỗi đau thương khổ sở trấn áp trong lòng nữa.
Cô cuộn người trong lòng Giang Sơn, khóc thành tiếng.
Lồng ngực quặn đau.
Đây là lần cuối ư?
Còn có thể khóc to trong lòng anh, là lần cuối sao?
Giang Sơn nói, nếu chúng ta còn có thể quay lại, thì hay biết mấy.
Phải, nếu họ còn có thể quay lại từ đầu thì hay biết bao!
Nhưng họ đã mất đi tuổi xuân;
Họ đã… không thể quay trở lại…
Lúc ra khỏi nhà Giang Sơn, cô không cho anh tiễn, cũng không cho phép bản thân quay đầu lưu luyến.
Họ đã không thể quay trở lại, càng bịn rịn thì càng tổn thương.
Mang theo nỗi đau và nước mắt, Trác Yến trở lại trường.
Cô dốc cạn khả năng tìm việc gì đó để làm, ra sức bắt bản thân bận rộn đến mức không có thời gian để đau buồn.
Những ngày tháng sau đó giản dị đến nỗi có thể hình dung chỉ bằng mấy chữ.
Bận tốt nghiệp, bận tìm công việc, bận thuê nhà.
Không biết có phải vì tình trường đen bạc mà sự nghiệp mới khởi sắc hay
không, trong thời kỳ kinh tế suy thoái, số lượng người chờ việc đã cao
ngất ngưởng, thì Trác Yến lại nhanh chóng tìm được một công việc có mức
đãi ngộ rất khá.
Đó là một công ty có thị trường rất lớn, rất có nền tảng văn hóa, đồng nghiệp đều lịch duyệt, đối đãi người mới rất hòa nhã và chu đáo.
Trác Yến cảm thấy rất an ủi, rất mãn nguyện.
Dường như bắt đầu từ năm mười chín tuổi, tâm hồn cô chưa bao giờ ấm áp và bình yên như thế này.
Ban đầu cứ theo đuổi một bóng trăng mơ hồ có thể nhìn thấy nhưng không thể
chạm tới, kết quả lại bị người ta đá ra khỏi cuộc chơi.
Sau đó được người khác theo đuổi, rồi mơ mơ hồ hồ ở cạnh nhau, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ chia tay.
Cô nghĩ có lẽ có bốn chữ có thể hình dung bản thân rất tốt – nửa đời gập ghềnh.
Thế nên đối với công việc vừa ổn định vừa đầy ắp tính nhân văn có được ngay sau khi tốt nghiệp, cô cảm thấy vô cùng hài lòng. Cô nghĩ tâm hồn mình
chưa bao giờ yên bình như lúc này.
Mấy chị trong công ty khi biết cô vẫn độc thân thì hăng hái nhiệt tình giới thiệu cho cô mấy chàng trai trẻ tuổi tài năng.
Cô rất thích sự bình yên hiếm có này, thế là viện đủ mọi lý do để từ chối những cuộc xem mắt.
Thế nhưng cô càng từ chối thì các bà các chị lại càng hưng phấn, hăng hái làm mai đến mức gần như không có lối thoát cho cô.
Hôm ấy một bà chị nhiệt tình lại chặn Trác Yến trong công ty.
“Em Tiểu Trác à, lần này em nhất định không được chạy trốn nhé! Chị nói em
nghe, lần này nếu em bỏ lỡ thì em sẽ tiếc nuối cả đời! Điều kiện của
người ta tốt đến mức khó tin, nếu chị chưa kết hôn sinh con thì tuyệt
đối sẽ không nhường cơ hội này cho em đâu!”. Chị ta hứng chí kể cho Trác Yến nghe.
Trác Yến đã quen với kiểu khoa trương khác thường của họ khi mai mối, cười giả lả, vỗ vai bà chị đó, nói: “Ôi bà chị xinh đẹp của em ơi, cuối tuần em…”.
Không chờ cô nói hết, bà chị đã cắt
ngang: “Đừng nói với chị là cuối tuần em lại bận việc này việc kia đấy!
Lần này ấy à, trừ phi là em đẻ con thì bọn chị không ngăn được, nếu
không thì dù chuyện gì cũng đừng hòng từ chối! Em Tiểu Trác à, em nghe
chị nói một câu nhé, cuộc xem mắt cuối tuần này em nhất định phải đi!”.
Bà chị lại nhấn mạnh và khen nức nở: “Chị nói này, đối tượng xem mắt lần này đúng là xuất sắc đến khó tin! Cậu ta cùng độ tuổi với em, mới đi du học về, gia đình có cơ nghiệp riêng, cha cậu ta đang quản lý. Nhưng
chính cậu ta cũng có văn phòng riêng, vì cậu ta rất giỏi, không muốn dựa dẫm cha mình. Nghe nói cậu ta vốn đang làm việc rất ổn ở nước ngoài, sự nghiệp đang trên đà phát triển, nhưng không biết tại sao lại bất chấp
tất cả để chuyển công ty về nước…”.
Bà chị cao hứng kể, Trác Yến lại thấy vừa nhạt nhẽo vừa đau khổ.
Khó khăn lắm bà chị mới bỏ đi, cô ôm đầu quay về chỗ ngồi.
Tiểu Đề ngồi cạnh cô hỏi: “Cuối tuần lại phải đi xem mắt?”.
Trác Yến bất lực gật đầu.
Tiểu Đề bĩu môi, vẻ mặt ganh tị lẫn ngưỡng mộ: “Thật là, các chị ấy cũng
thiên vị quá, cậu cũng chỉ dễ nhìn hơn tớ một tí, nhưng cậu mới tới chưa bao lâu mà họ lại quên luôn tớ! Ngày nào cũng xếp lịch xem mắt cho cậu! Tớ cũng là kẻ độc thân mà!”.
Trác Yến phì cười trước vẻ mặt
khoa trương đó: “Được rồi được rồi, cậu đừng diễn trò nữa, thích diễn
vai cô gái bị tổn thương thế thì sao không tham gia thi tuyển nữ chính
cho phim truyền hình đi? Tại sao còn chạy đến đây bán sức cho khổ?”.
Bỗng dưng cô sáng mắt, hỏi Tiểu Đề: “Gái, anh hỏi gái này, cơ hội xem
mắt cuối tuần này nhường cho gái nhé? Điều kiện ng