XtGem Forum catalog
Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323541

Bình chọn: 9.00/10/354 lượt.

ười ta khá tốt, là

‘rùa biển’ đấy, còn…”. Cô copy nguyên văn những lời bà chị kia nói để kể hết cho Tiểu Đề nghe.

Tiểu Đề nghe xong, đôi mắt gần như lóe lên hình trái tim hồng.

“Đi! Mình đi! Mình muốn đi! Mình nhất định đi! Mình đi mình đi mình đi đi đi!”.

Trác Yến cười thỏa mãn.

Cô nghĩ mình được giải phóng rồi.

Nhưng giây sau, Tiểu Đề lại kêu: “A Trác, cậu đi với tớ! Đối phương quá xuất

sắc, nếu chỉ mình tớ thì hơi sợ! Này cậu! Đừng có nghĩ lý do nói không

thể đi nhé, nếu lần này cậu không đi cùng tớ thì sau này không chị em gì hết, mà mỗi ngày tớ sẽ đồn là cậu lăng nhăng với kẻ đã có vợ cho xem!”.

Trác Yến nghe xong câu uy hiếp đó, suýt nữa thì ngã lăn từ ghế xuống đất.

Biết sớm là thế thì việc gì cô phải nhường cuộc xem mắt này?

Chẳng phải đằng nào cũng phải đi hay sao…

Đến ngày cuối tuần đi xem mắt, Trác Yến rất miễn cưỡng giã từ thời gian ngủ nướng để đi cùng Tiểu Đề.

Lúc đau khổ kìm nén cơn buồn ngủ để rửa mặt, cô lại thầm trách móc Tiểu Đề, chỉ mong cô nàng bị đau bụng tiêu chảy cho rồi.

Trác Yến và Tiểu Đề đến địa điểm hẹn nhưng anh chàng kia chưa đến.

Trác Yến bất giác than thở: “Đúng là thời thế thay đổi, bây giờ tới lượt đàn ông đến trễ”.

Tiểu Đề đáp lại: “Không phải đâu A Trác, người ta không tới trễ mà là do chúng ta tới sớm!”.

Nghe câu nói nũng nịu đó, Trác Yến tự dưng thấy quen thuộc lạ kỳ.

Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ – nếu sắp xếp cho Tiểu Đề đi xem mắt Cát Huy, cơ hội thành công chắc rất cao…

Bọn họ là một cặp trai già gái già thích làm nũng…

Hai người đợi mãi cũng chưa thấy đối phương xuất hiện.

Trác Yến muốn đi nhưng Tiểu Đề không chịu, một tay giữ chặt cô, tay kia móc

di động ra, bấm lách tách số điện thoại của đối phương.

Trác Yến hỏi: “Cậu làm gì đó? Gọi điện cho anh ta? Không phải chứ? Cậu chủ động ghê thế!”.

Tiểu Đề lườm cô: “Xùy! Tớ có lý do, tớ sợ anh ấy lạc đường! Nếu tớ đã đến

rồi thì chỉ đường cho kẻ lạc đường chẳng phải là chuyện nên làm hay sao? Hơn nữa, con gái hay không thì sao chứ, nếu đã đến mức phải đi xem mắt

rồi thì còn có gì để mà xấu hổ ngại ngùng? Giả ngây thơ ghê nhỉ Trác

Trác!”.

Trác Yến nghe mà mắt chữ O miệng chữ A.

Tiểu Đề buông cô ra, chăm chú gọi điện.

Cô chán nản ngồi bên cạnh nghịch sợi dây trên túi xách.

Bỗng cô nghe trong quán ăn yên tĩnh vang lên một hồi chuông lanh lảnh.

Giai điệu ấy vô cùng quen thuộc.

Cuối cùng cô đã nhận ra, đó là bài “Không tìm ra người ấy” của Lâm Hựu Gia.

Cô bất giác ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng ấy.

Ở cửa quán là một bóng người cao ráo đang chuẩn bị nghe điện thoại.

Bóng dáng ấy quen thuộc đến nhường nào.

Trác Yến nhìn Tiểu Đề rồi lại nhìn về phía cửa.

Đúng thế, chính là hai người họ đang nói chuyện điện thoại!

Giây sau đó cô không nghĩ ngợi gì mà chụp lấy túi, quay người chạy về hướng nhà vệ sinh.

Mặc kệ Tiểu Đề hỏi với theo sau lưng, cũng chẳng thèm nói lại một câu đối

phó “Bụng không ổn lắm”; lúc này cô chỉ muốn co người lại, giấu mình đi, nấp nhanh! Cô nhận ra cô đã căng thẳng đến mức cơ thể thậm chí đang run lên!

Không muốn để anh nhìn thấy cô, không muốn để anh phát hiện ra, không muốn để anh biết cô đã thê thảm đến mức phải đi xem mắt!

Nhưng anh, sao lại xuất hiện ở đây…

Thứ hai đi làm, Tiểu Đề đến chỗ Trác Yến hỏi nhiệt tình: “Hôm qua tại sao lại chạy mất hả?!”.

Trác Yến trả lời qua loa: “Tự dưng đau bụng”. Sau đó lặng lẽ kìm nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng, ra sức tỏ vẻ thờ ơ, hỏi Tiểu Đề: “Cảm tưởng

thế nào?”.

Tiểu Đề lập tức tỏ bộ dạng mê trai đắm đuối: “Ôi trời ơi! A Trác ơi, cậu đúng là không có diễm phúc! Bụng không đau sớm hơn

muộn hơn mà cứ đúng lúc mỹ nam thần tiên hạ trần lại đau! Ôi ôi ôi, cậu

đúng là bạc phúc! Nói đến đối tượng xem mắt này, ôi trời ơi nước dãi

chảy dài! Thế gian sao lại có một mỹ nam tuyệt vời hương sắc toàn tài

như thế chứ? Tại sao tại sao? Tớ chỉ muốn nói là qua hôm qua, tớ đối với anh ấy, đã không dám ham muốn gì nữa!”.

Sắc mặt Trác Yến thoáng thay đổi.

Tiểu Đề bất thần đổi giọng: “Nhưng cậu cũng đúng là chả có tí diễm phúc nào, mỹ nam còn hỏi thăm cậu đấy!”.

Trác Yến hỏi như vô tình: “Ồ? Hỏi thế nào?”.

Tiểu Đề ậm ừ đáp: Anh ấy ngồi xuống rồi chỉ theo hướng cậu bỏ chạy, hỏi người đó là ai: “Tớ nói là đồng nghiệp của em”.

Một lúc sau Trác Yến nhướn mày: “Rồi sau đó?”.

Tiểu Đề tỏ vẻ mặt: “Cậu còn muốn gì nữa? Hết rồi!”.

Trác Yến cụp mắt xuống, che dấu ánh mắt đang bất an.

“Cậu có nói tớ tên gì không?”. Cô lại tỏ ra vô tình hỏi.

Tiểu Đề phản bác: “Không, anh ấy có hỏi đâu; vô duyên vô cớ mà tớ lại đi nói với người ta: Hi, cô nàng đang chạy đi vệ sinh là Trác Yến hay sao, kỳ

cục lắm!”. Cô nàng khựng lại rồi nói tiếp: “Haizzz, thực ra sau hôm qua, tớ cũng rất hụt hẫng. cả quá trình xem mắt anh ấy, rõ ràng anh ấy tỏ ra rất chu đáo rất lịch sự, nhưng tớ cứ cảm thấy có một khoảng cách chặn

giữa bọn tớ. Cảm giác xa cách ấy tớ chắc chắn không phải từ tớ! Hơn nữa

cả quá trình này, điện thoại anh ấy cứ reo mãi, anh ấy có vẻ rất bận, tớ thấy lạ lắm, người bận như thế làm gì có thời gian rảnh để đi xem mắt?

Hơn nữa điều