
muội của hắn!
Phòng chi nha một tiếng bị đẩy ra, Như Ý uyển chuyện tiến lên, trên tay là một cái khay có đựng mấy dĩa đồ ăn sáng thịnh soạn.
“Gia, trên
người của ngươi có thương tích, không thể ăn nhiều dầu mỡ, đồ ăn sáng
này đều do ta bảo nhà bếp làm cho ngài, không dầu không mỡ không khô
không nóng, vừa mới nấu, ngài nếm thử!” Như Ý cười nhẹ, đem đồ ăn sáng
đặt trên bàn.
“Cực khổ
ngươi rồi!” Lãnh Tuyệt Tâm cười cười, đứng lên đi đến trước bàn: “Các
ngươi cũng ăn đi, lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau!”
Lãnh Phiêu Hương và Như Ý nhìn nhau ngồi xuống.
Một lúc lâu, Lãnh Phiêu Hương chậm rãi mở miệng: “Gia, ta có thể hỏi ngài một việc được không?”
“Ngươi nói đi!” ăn ngon miệng, Lãnh Tuyệt Tâm miễn cưỡng ngước mắt lên.
“Lần này tại sao ngài bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên máu lạnh kia bắt được, hơn nữa sau khi
hắn bắt được ngươi sao không lập tức…” Lãnh Phiêu Hương do dự, cũng
không nói gì nữa.
“Không lập tức giết ta đúng không?” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, để đũa xuống, trong ánh mắt có vẻ gian trá.
“Lần này ta đi ra ngoài biết được một bí mật lớn!” Hắn ngước đôi mắt đen, khóe môi mang theo một vẻ cười lạnh.
Lãnh Phiêu Hương cùng Như Ý nhìn nhau, rửa tai lắng nghe.
“Nam Cung
Ngọc chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên!” Lời của hắn vừa nói xong, hai nữ
nhân lập tức đều hít vào một hơi khí lạnh, nhất là Lãnh Phiêu Hương, sắc mặt của nàng càng khó coi tới cực điểm. Nam Cung Ngọc là người trừ bỏ
Lãnh Tuyệt Tâm, là nam nhân duy nhất nàng động tâm! Nhưng bây giờ…
“Không thể
bỏ qua được, trước mắt chức minh chủ võ lâm chính là quân cờ duy nhất có thể kiềm chế Thiên Địa Thịnh!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng phất tay,
ngắt lời Long Thanh.
“Nhưng nếu
lỡ thân phận của ngươi bị bại lộ…” Long Thanh không dám tưởng tượng hậu
quả, hiện tại ai cũng không dám bảo đảm có bao nhiêu người trong võ lâm
là người của Thiên Địa Thịnh!
“Võ công của Lãnh Tuyệt Tâm rất cao, ít người có thể chống lại hắn, ta là một trong
số đó!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi cau mày, bây giờ tên đã lên dây không
thể không bắn!
“Nhưng mà…” Như vậy có phải quá mức mạo hiểm không.
“Chỉ cần
thân phận của ta không bị lộ ra ngoài…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể
nói Lãnh Tuyệt Tâm sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để diệt trừ hắn ? Hắn
lần nữa cau mày thật chặt.
Long Thanh lắc đầu, đây là lão đại dùng mạng để đánh cuộc!
Nghe tin Lục Phóng sẽ tới, Lâm Kiếm Hồng một lần nữa đến xin gặp mặt, lần này ngay
cả cửa của quân đội doanh trại của đề đốc cũng không đi vào vì Lục Phóng cự tuyệt không muốn gặp hắn. Khuôn mặt tuấn tú xám xịt từ trên bậc
thang của doanh trại quân đội đi xuống. Lâm Kiếm Hồng càng thêm ý thức
sự tình đã trở nên khó giải quyết, xem ra trước mắt chỉ có thể buông tay một lần, đem thứ gì đó Đoan Tuấn Mạc Nhiên muốn ra trao đổi Lâm Kiếm
Vân!
Từ trước đến nay chức minh chủ võ lâm đều là đối tượng để các hào kiệt của các đường trong võ lâm theo đuổi, cử hành ba năm một lần vì vậy càng thêm hấp
dẫn, những anh tài của võ lâm thay mặt ra tranh tài, ba năm Hà Đông ba
năm Hà Tây, ai cũng không biết đến cuối cùng võ lâm hôm nay là thiên hạ
của người nào nữa, bất quá trong chốn giang hồ có hai nhân vật nổi bật
chính là minh chủ võ lâm nhiệm kỳ trước Long Tâm và người kém hơn một
chút Lâm Kiếm Hồng, hai người đều là vãn bối, nhưng trình độ võ công ít
người sánh kịp, các phường đánh cuộc càng đem hai người ra làm chọn lựa
là người có thể đoạt được chức minh chủ, những anh tài võ lâm của các
đường dù biết võ công của mình kém cỏi, cũng tham gia kiếm vài khối bạc, hi vọng xem xong náo nhiệt luôn tiện kiếm lộ phí về nhà.
Người ra vào đại hội ngày càng tấp nập, cờ đủ màu sắc bay phấp phới, cho dù là bán
cao đơn hoàng tán, quảng cáo bịp bợm, thuốc tăng lực, xem tướng, bói
toán, xiếc giang hồ, xiếc khỉ, ảo thuật, nhảy cầu lửa, đi trên dây, bắt
đao trên không trung, nữ có nam có, trẻ có già có, những biểu diễn có
liên quan hay không liên quan tới võ công tất cả đều dựng sạp trải ra
mặt bàn, cãi nhau rất náo nhiệt, có người thì tự nhiên phải ăn uống, sạp ăn vặt các loại ăn theo biểu diễn sinh ra càng muôn màu rực rỡ, khiến
người sành ăn chảy nước miếng, phía nam có món ăn làm bằng thịt, thịt
nướng, mặt trên vàng óng ở trên lò than hồng, thịt dê nướng xâu, cháo
Bát Bảo, ma lạt chuỗi, súp trứng, hơn nữa còn có các loại điểm tâm bánh
ngọt đầy màu sắc, không chỗ nào không có, không chỗ nào mà không mời
chào, thường khiến Lăng Tây Nhi muốn đui mù luôn.
Đoan Tuấn
Mạc Nhiên vẫn mặc áo dài xanh cầm quạt giấy như cũ, chu đôi môi hồng
phấn, giương đôi mắt đen lúng liếng, giống như đang xem náo nhiệt, tiến
lên báo danh sau đó cùng Lăng Tây Nhi đồng thời thoải mái ngồi xuống ở
quán ăn vặt, hết đông đến tây, từ nam tới bắc, đi ngang điểm qua một
vòng đã có một bàn lớn đầy thức ăn bày ra trước mặt Lăng Tây Nhi.
“Ăn không
hết nhiều như vậy nha?” Lời tuy nói như vậy nhưng bàn tay nhỏ bé đã sớm
bận rộn vươn tới rồi, ăn một miếng thịt nướng, húp một hớp cháo Bát Bảo, cuối cùng giảo một ngụm súp trứng, cái miệng nhỏ nhắn căng phồng lên,