
muội bà con xa của ta…” Đoan Tuấn Mạc Bắc nhịn không được rống to, bàn tay to lớn hung hăng đưa lên, sau đó lại hạ
xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Mộng Nhan rồi phủi tay áo đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…”
Mộng Nhan khẽ giật mình, nhìn theo bóng lưng cộ tuyệt lãnh ngạo của hắn
mà chóp mũi cay xè, quỵ trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
“Ngươi buông tay ra! Trẫm không muốn
nhìn thấy ngươi nữa! Nếu như có thể thì trẫm hy vọng ngươi có thể rời
khỏi vương triều Đoan Tuấn trở về nước của ngươi!” Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng mở miệng. Khóe môi mang theo một vẻ âm lãnh cùng bực bội.
“Hoàng thượng, ta biết ta sai rồi,
tại đêm giao thừa kia, khi ta vạch trần thân phận thật sự của Lăng Tây
Nhi thì ta đã biết ta sai rồi, ta nhìn thấy cặp mắt tràn ngập phẫn hận
kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta biết cả đời này ta không thể có được
người nam nhân này! Hoàng thượng, Mộng Nhan biết sai rồi, thật sự biết
sai rồi, ta sẽ rời khỏi vương triều Đoan Tuấn, nhưng mà trước khi ra đi
ta muốn chịu tội, chuộc lại tất cả những đau khổ đã gây cho ra người
khác từ tính ích kỉ, ương ngạnh của ta! Hoàng thượng!” Nàng ta nghẹn ngào, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, thân thể nhỏ nhắn phục trên
mặt đất, rốt cuộc cũng không còn trông thấy một Mộng Nhan công chúa kiêu hãnh của trước kia nữa.
“Đã muộn rồi, quá muộn rồi!” Đoan Tuấn Mạc Bắc ngơ ngẩn, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói.
“Không muộn, chỉ cần Lăng Tây Nhi còn sống thì cái gì cũng không muộn! Hoàng thượng, Mộng Nhan nguyên ý mang
tính mạng của mình đến chỗ Lăng Tây Nhi chịu tội!” Nàng ta kiên quyết ngóc đầu lên, đôi mắt trong suốt chớp động, khóe môi kiên nghị mím lại.
“Ngươi muốn vương triều Đoan Tuấn sẽ đại chiến với Phiên quốc nữa sao?” Đoan Tuấn Mạc Bắc cười lạnh, tiến lên một bước, lôi vạt áo của hắn ra, lạnh lùng vứt lại nàng ta trên mặt đất.
“Không đâu, ta sẽ gửi thư về trình sáng tỏ việc này cho phụ hoàng và mẫu hậu, tự mình gây phiền nhiễu thì tự mình gánh chịu!” Mộng Nhan cười khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ quyết tuyệt.
Xoay người, nhìn khuôn mặt kiên cường ẩn nhẫn của nàng, Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc lần nữa, hắn trầm ngâm vài
giây rồi chậm rãi tiến lên, duỗi hai tay ra, dìu Mộng Nhan đứng dậy: “Trẫm thật sự rất mừng, rốt cuộc ngươi cũng lớn rồi!” Rốt cuộc ánh mắt của hắn cũng không còn vẻ phiền chán cùng không kiên nhẫn mà mang theo một loại tình cảm khác.
“Cảm ơn hoàng thượng đã không trách tội! Ngày mai ta sẽ tới chỗ Đoan Tuấn Mạc Nhiên cúi đầu nhận đòn chịu tội!” Nàng nhàn nhạt cười, trong nụ cười còn mang theo một vẻ thoải mái.
“Trẫm sẽ đi cùng ngươi!” Hắn vỗ vỗ đầu vai Mộng Nhan, gật gật đầu, trên mặt là nụ cười an ủi, sau đó rời đi xa.
“Cảm ơn hoàng thượng!” Thì thào
mở miệng, Mộng Nhan trầm ngâm vài giây, cô đơn rủ mắt xuống, quay đầu
lại, kiên nhẫn chờ đợi bên giường của thái hoàng thái hậu, nàng sẽ chờ
thái hoàng thái hậu tỉnh lại, sau đó sẽ nói tiếng xin lỗi với bà!
***
Trong đêm, đột nhiên một trận tuyết nổi
lên, cơn gió tây bắc lạnh thấu xương thổi o o, giống như muốn ngang
nhiên thổi cái lạnh vào khớp xương ngươi ta, những bông tuyết trắng tinh tế phiêu nhiên rơi xuống che đi màu vàng đất buồn tẻ, chuyển tất cả
những sự vật trước mặt thành một màu trắng bạc, nương theo ánh trăng,
nương theo màu tuyết trắng, một bóng dáng màu đen thả mình trên bức
tường của vương phủ Đoan Tuấn. Thân thủ lưu loát, khinh công phi phàm,
mũi chân đạp trên nóc nhà cơ hồ không hề tạo ra âm thanh, người áo đen
tiến lên dọc theo chính giữa sân, trông thấy khoảnh sân nhỏ trước mắt
lóe lên ánh đèn, vận khí lướt qua hòn non bộ trong hoa viên, hướng về
phía tiền viện.
Bên ngoài phòng củi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi qua trái rồi lại qua phải, không thể mè nheo với Lăng Tây Nhi đang ở trong phòng được, hắn muốn vào nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt, hắn cũng
chỉ có thể ở bên ngoài phí công gọi lớn: “Nương tử, đêm đã khuya, rốt cuộc nàng có muốn nghỉ ngơi không?”
“Ngươi ngủ trước đi!” Qua một lúc sau rốt cuộc bên trong cũng đáp lại, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
“Nương tử, nàng đã nhốt mình trong phòng củi cả ngày rồi, rốt cuộc có bí mật gì… Nàng hãy để cho vi phu nhìn một chút đi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nóng bỏng đề nghị, hai tay kích động chà sát vào nhau.
“Ngươi không nên vào, rất nguy hiểm!” Trong phòng củi sớm đã không có củi nữa, ngoại trừ Lăng Tây Nhi thì
trên mặt đất còn ba tấm giấy bọc, còn có vài ống trúc lộn xộn và hộp
sắt. Lăng Tây Nhi quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận tỉ mỉ mở bọc giấy ra,
dựa theo tỉ lệ phù hợp trộn hỗn hợp na tri ni trat, lưu huỳnh và bột
than lại với nhau.
“Hả? Na tri ni trat, lưu huỳnh, bột than, tỉ lệ hai trên ba sao?” Lăng Tây Nhi thì thào mở miệng, mặc kệ nó, thử rồi nói sau! Nghiền nát trộn đều xong, lấy ngòi nổ được cất kĩ trong hộp sắt ra.
“Nguy hiểm sao?” Đoan Tuấn Mạc
Nhiên ở ngoài cửa vừa nghe thấy thì không nghĩ ngợi gì, đôi chân dài
duỗi ra, cánh cửa gỗ của phòng củi vang lên một tiếng rồi sập xuống,
người vừa lướt vào thì đã nghe thấy một tiếng bùm, s