
g động đậy, ta bế tân nương tử của ta, ai dám đưa lời dị nghị nào? Nàng
phải từ từ làm quen đi, sau này ta sẽ ôm nàng cả một đời đấy!”
“Xuất giá tòng phu, tướng công nói, nàng không được phép cãi lại!”
…
“Ngay từ ban đầu, con đã không hề yêu thích nàng ta. Lúc này tiếp cận nàng,
để nàng yêu con, đều là vì muốn ngăn cản nàng ta nhập cung, không muốn
để cho Ngọc Tiến Hiền đạt được mục đích. Đợi đến khi con giành được
thiên hạ Đại Kỳ, đương nhiên sẽ từ bỏ nàng ta, cho Liễu Nhi một danh
phận.”
“Không từ thủ đoạn, không được mềm lòng, không được để lại hậu họa.”
…
Giọng Diệu, hình bóng chàng mơ ảo hiện ra trước mặt, ta muốn nhìn nhưng lại
chẳng thể nhìn cho rõ được. Quá đau đớn, quá lạnh lẽo, ta chẳng khác nào một thứ đồ chơi đang dần bị xé tan, toàn thân dâng cảm giác đau đớn, rã rời.
“Phiến Nhi, Phiến Nhi… Ngọc Phiến Nhi!”
Là tiếng
gọi của Diệp sao? Hay là ta vẫn còn đang nằm mơ? Hắn lúc này đang nhìn
về phía ta, cong miệng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm. Thế
nhưng chỉ trong tích tắc, đột nhiên hắn nhun nhúm khuôn mặt, đưa tay,
bóp chặt lấy cổ ta. Xin đừng, Diệp, ta là Ngọc Phiến Nhi, ngươi không
nhận ra ta sao? Đừng giết ta…
***
“Đồ ham ăn, đồ ham ăn! Cô nương đáng ghét? Mau tỉnh lại đi, đừng ngủ thêm nữa! nàng thực sự
cho rằng ta yêu nàng hay sao? Chỉ với thân phận ăn mày thấp kém của nàng mà cứ nghĩ ta sẽ yêu nàng sao? Nàng chẳng qua chỉ là một tên ăn mày
trộm gà trộm chó mà ta thì căm ghét nhất là mấy tên trộm…” Diệu nở nụ
cười quyến rũ của loài hồ li, càng lúc càng bước thật xa. Trái tim ta,
dường như cũng đi theo bóng hình chàng mà không còn thuộc về bản thân
mình nữa.
***
“Ngươi thực sự tưởng rằng ngươi là Ngọc
Phiến Nhi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên ăn mày thối tha không phụ
mẫu, không ai cần ở phố Tây. Ăn mày thì cả đời chẳng thể trở thành công
chúa, ăn mày, cả đời sẽ chỉ là ăn mày thôi!”
Ta nhìn thấy bản
thân… à không, là Ngọc Phiến Nhi. Nàng nhìn ta mỉm cười nhạo báng. Hơn
nữa nàng còn đang nắm tay Diệu bước đi, ánh mắt nhìn ta hiện rõ nét
khinh bỉ. Nét mặt đó giống như trước kia, khi ta bị vứt ra ngoài cửa nhà phú hộ. Bọn họ nhìn ta, như nhìn một hạt cát bé nhỏ, vô dụng, dường như ta sẽ nhanh chóng tan biến giữa hồng trần mênh mang không để lại dấu
vết nào cả.
***
Ngọc Phiến Nhi, mày chẳng qua chỉ là một tên trộm đã cướp đi thân xác của người ta. Thân phận này do mày trộm về được, nhưng hạnh phúc của người ta mày chẳng thể nào có được. Đến sau
cùng, tất cả đều là ước nguyện riêng của mày thôi. Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai thèm chú ý đến mày, mọi người đều khinh bỉ, căm ghét mày. Cả cuộc đời này, mày vĩnh viễn chỉ biết đứng xa mà ngưỡng mộ những đứa trẻ khác có phụ mẫu yêu thương, chăm sóc, ngưỡng mộ những tiểu thư nhà giàu có
thể thướt tha xinh đẹp. Mày trộm bánh bao về ăn, mày trộm trang sức về
đeo, mày lén lút học theo cử chỉ hành động của họ, thế nhưng mày cũng
chỉ là Đông Thi*, vừa kệch cỡm lại vừa nực cười. Mày rõ ràng ghen tị, rõ ràng muốn có tất cả những thứ đó, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra không cần,
lúc nào cũng coi mọi thứ như chẳng đáng một xu. Mày dùng cách ngu ngốc
nhất để bảo vệ chút lòng tự tôn bé nhỏ, lại quên mất rằng một ăn mày tay không chẳng đủ tư cách để có được sự tôn nghiêm. Mày thậm chí còn khát
khao tình yêu, sau cùng chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền trong
tay người khác.
Đông Thi là nhân vật ở cùng thời cùng thôn với
Tây Thi, tướng mạo xấu xí, luôn luôn bắt chước theo Tây Thi để được mọi
người ngưỡng mộ yêu quý. Thế nhưng, càng bắt chước nàng ta lại càng trở
nên kệch cỡm, đáng cười.
Trái tim ta đau đớn đến mức chết đi
sống lại. Lúc này ta chỉ muốn chôn vùi trái tim mình trong đêm đen, vĩnh viễn chẳng cần nhìn thấy mặt trời nữa. thì ra, cuộc đời của Ngọc Phiến
Nhi này chẳng qua cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém. Mà
không… ta không phải là Ngọc Phiến Nhi, ta chẳng qua chỉ là một tên ăn
mày khốn kiếp. Thế nhưng lúc này, ta thậm chí còn chẳng làm được ăn mày
nữa, ta chẳng thể quay về, cũng chẳng còn là mình của trước kia…
***
“Lão đại!”
“Lão đại… lão đại, tỷ tuyệt đói không thể chết được, mọi người hãy giúp ta lay tỷ ấy đi.”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai ta không ngừng. Là ai đang gọi
ta? Đừng đẩy, ta đau quá đi mất! Mấy tiếng “lão đại” càng lúc càng gần,
khiến đôi tai của ta như sắp nổ tung rồi. Là ai đang lay người ta? Đừng
lay nữa, ta giờ rất buồn ngủ, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc đã đời. Thế
nhưng mấy tên nhóc đó quyết không cho ta hoàn thành tâm nguyện. Chúng
lay người ta thật mạnh, lại hò hét ầm ĩ, khiến ta không thể nào không
tỉnh dậy.
“Lão đại! Oa!” ta vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bốn cái
đầu bé xinh chụm lại. Tám bàn tay đang dụi mấy đôi mắt vừa đỏ vừa sưng
liên hồi nhìn về phía ta. Khi nhận ra, ta thực sự không sao, bọn chúng
liền đồng loạt bật khóc, hai vai buông xuống đầy xúc động.
“Lão
đại, tỷ vừa bị chôn vùi trong đống cát bên cạnh xe, là đệ cùng bọn Quả
Quả đã bới cát kéo tỷ ra ngoài. Chúng đệ còn tưởng, tỷ tắc thở rồi…” Hoa Hoa dùng bàn tay