
iết hành hiệp
trượng nghĩa, sau này nhất định có tiền đồ lắm đây!” Tuyết Thần mỉm
cười, nhẹ xoa đầu đám nhóc.
“Tuyết Thần ca ca, Thức Cầm tỷ tỷ dạo này sao rồi?” Hoa Hoa đưa lời hỏi thăm, xem ra bọn chúng nhớ Thức Cầm lắm.
“Thê tử của ta? Nàng đã qua đời rồi!” Ánh mắt Tuyết Thần bỗng tối sầm lại,
trong đôi mắt ngập tràn nét sầu muộn mênh mang. Thê tử của chàng? Hai
người họ đã thành thân rồi sao? Ta nhìn về phía chàng, nhớ lại trước kia bản thân đã từng vì chàng mà đi trộm miếng ngọc bội có khắc hai chữ
“Thức Cầm”, thậm chí không màng mạo hiểm cả tính mạng. Lúc này, ta lại
đang vì ngăn Diệu phạm sai lầm, mà đến tận đây báo tin nguy cấp cho
Diệp. Mới chớp mắt một cái, đã một đời bể dâu. Chúng ta đều đã gặp cho
riêng mình một người để yêu thương và trao gửi cả một tấm chân tình.
“Tinh Thích hiện đang là phản đồ của Linh Tiêu Các. Thế nhưng Kha Hãn lại rất tin lời nói phản nghịch của hắn, thậm chí còn lạm sát người Trung
Nguyên. Ta nhất định phải quay về ngăn cản bọn họ mới được. Nếu hai nước thực sự khai chiến, hậu quả khôn lường. Ta không tiện lưu lại nơi này
thêm nữa, các người hãy tự bảo trọng. Còn nữa… đây là lệnh bào của Linh
Tiêu Các, nếu gặp binh sĩ Hồi Cốt, có thể dùng nó để bảo toàn mạng
sống.” Dứt lời Tuyết Thần đưa cho ta một tấm lệnh bài, sau đó nhảy lên
ngựa phi nhanh về một hướng.
Phải mất một lúc sau, đám thương nhân Hồi Cốt mới bừng tỉnh khỏi cơn chấn động.
“mấy đứa trẻ này có thể theo chúng ta tới Cao Xương. Thế nhưng, cô nương
không thể đi theo chúng ta được nữa.” Gia Na Tháp nhìn ta đầy buồn bã
nói lời chia tay. Ta cũng biết bản thân đã mang lại phiền phức lớn cho
họ, nên cũng chẳng thể tiếp tục ở lại thêm nữa.
“vậy hãy giúp ta chăm sóc bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo. ta nhất định sẽ đến Cao Xương đón chúng.”
“Cô nương cứ đi theo con đường này, quân Đại Kỳ mà cô nương muốn tìm đang
trấn giữ ở một tòa thành gần thành Đôn Hoàng.” Trước khi rời khỏi, bọn
họ để lại cho ta một con lạc đà, chút lương khô, nước và bản đồ.
Biển cát mênh mông, con đường phía trước mơ hồ, mịt mùng. Núi Kỳ Liên phía
xa chẳng khác nào sống lưng của một loài dã thú, lạnh giá, ảm đạm. Đấy
là điểm cuối cùng của sa mạc. Đường đi tới đó uốn lượn, vòng vèo. Ta
ngồi trên lưng lạc đà, một mình cô độc giữa đại mạc mênh mông, trải tầm
mắt kiếm tìm ốc đảo mà mọi người vẫn thường nhắc tới.
***
“Đi nào, đi nào… ây da, cái con lạc đà chết tiệt, đi đường còn chậm hơn cả
rùa bò, rốt cuộc mày có chạy được không? Chạy giống như là ngựa ấy! Ây
da, nhanh lên, nhanh lên chút đi! Ta lệnh cho ngươi đi về phía Tây, phía Tây đó, sao ngươi cứ đi về phía trước vậy. Rốt cuộc ngươi có biết phân
biệt phương hướng hay không?”
“Ây da, đừng đi nữa, đừng đi nữa!
Đợi ta nghiên cứu bản đồ một chút nào. Dừng lại… dừng lại… con lạc đà
ngu ngốc, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”
“Có phải ngươi
thích đưa ta đi lòng vòng tại nơi quỷ quái này không? Tại sao ngươi lại
ngốc như vậy, ngay cả phương hướng cũng chẳng phân biệt được? Phía Tây,
đi về phía Tây đó…”
Ta tức chết mất, ta thực chẳng thể nào điều
khiển nổi con quái vật có hai cục u trên lưng này nữa. Cho dù ta thét,
đá hay đạp, nó vẫn chẳng có phản ứng gì. Cuối cùng ta mệt đến mức nằm
thở hổn hển trên lưng nó, còn nó vẫn thản nhien, chậm rãi tiến về phía
trước.
“Ngươi là ai? Mau dừng lại, khai báo tên tuổi!”
Đi mất mấy ngày, ta cuối cùng cũng tìm đến được nơi đội quân Diệp đang
chiếm giữ. Thế nhưng còn chưa đến trước cổng thành, một đội binh sĩ tuần tra đã giơ giáo ép ta phải nhảy xuống khỏi lạc đà.
“Tại hạ là
thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng, Ngọc Phiến Nhi, đến đây xin cầu kiếm
tướng quân. Ta có chuyện quan trọng cần cấp báo, mong mấy vị tiểu ca dẫn đường.”
“Thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng? Ta thấy ngươi chính là gian tế của bọn Hồi Cốt thì đúng hơn! Xem ra vận khí của bọn Hồi Cốt đã tận, nên mới phái đi một mật thám chẳng hề biết đường như ngươi tới
đây.” Người đàn ông dẫn đầu đội tuần tra cười chế giễu.
Ta phát
nộ trước thái độ khinh thường của bọn chúng, chỉ muốn la hét một trận,
nhưng sau cùng vẫn đành phải nhẫn nhịn lấy một bộ y phuc Đại Kỳ ra rồi
mỉm cười nói:” Mấy vị đại ca, các vị xem, ta mang theo cả y phục của
người Đại Kỳ đây này, sao có thể là gian tế được? Ta thực sự có việc
quan trọng cần cầu kiếm chủ soái, phiền các vị đi thông báo một tiếng.”
Ta lắc bộ y phục Đại Kỳ trước mặt, quả nhiên chúng mở đường cho ta đi,
thế nhưng mới đi được vài bước, hai cánh tay ta đã bị bẻ quặt ra sau, cả người ta bị nhấc lên trong một tư thế kì quặc.
“Xin đại ca tha
mạng! Đau quá, nhẹ chút… tay ta ắp gãy rồi… có chuyện gì cứ đặt ta xuống rồi từ từ nói chuyện…” Ta thét lớn nhưng bọn chúng chẳng hề có ý định
thả ta xuống.
“Đừng tưởng lấy ra một bộ y phục của người Đại Kỳ là chúng ta sẽ bị mắc lừa, ngươi coi chúng ta là đồ ngốc hả?”
“Xem ra nếu không dụng hình, ả ta sẽ không chịu khai thật.”
“Dụng hình? Các ngươi định dụng hình gì? Ngươi… ngươi… ngươi… đừng có làm
bừa, ta chính là Vương phi của đương kim Tam Điện hạ, con gái bảo bối
của Thừa tư