
o?” Ta nhìn bầu trời u ám mở ra, một vầng trăng sáng tinh khiết
chiếu rọi cả âm tào địa phủ đen tối. Cánh cửa lục giới đã mở rồi sao? Ta quay đầu nhìn Truy Nguyệt, dưới ánh trăng sáng, thân hình cảu nàng càng lúc càng mờ ảo, dần dần biến thành hư vô, tan vào dòng Vong Xuyên băng
giá bên dưới.
“Muội muội!” Ta lẩm bẩm gọi nàng rồi đau đớn nhìn nàng biến thành tro bụi.
Dưới ánh trăng, ta cảm nhận được thân thể mình càng lúc càng nhẹ, bầu không
khí vây quanh cũng dần trở nên tĩnh lặng. Ý thức dần mờ ảo, gần như có
một thứ sức mạnh thần bí nào đó đang dẫn dắt ta, đưa ta đi qua cầu Nại
Hà, bước tới bờ bên kia, chuyển vào dòng luân hồi. Ý thức ta mơ màng,
chẳng còn nghe thấy tiếng động gì xung quanh nữa, linh hồn ta càng lúc
càng nhẹ, rồi trước mặt là một thế giới kì lạ: dê cừu, hồ ao, sông ngòi, Đại Lý tự, tháp Thiên Tầm, mây trắng trải dài… Cảm giác này thật là
quen thuộc, dường như chính là cố hương của ta vậy.
“Diêm Vương… không xong rồi…”
“Làm sao thế?”
“Kẻ trộm đó không biết sử dụng pháp thuật gì đã hoàn hồn rồi… Diêm Vương, ngài đừng ngất… mau tỉnh lại đi!”
Nửa năm sau, tại nước Nam Chiếu.
Nước suối trong veo chảy từ trên núi cao xuống, những ngôi nhà thấp bé được
dựng lên sát gần chân núi, nhỏ nhắn mà bình yên. Trước bậu cửa sổ gỗ, tứ hợp viện nhỏ của người dân tộc Nạp Tây đặt rất nhiều các chậu hoa,
khiến cho cả thành Tang Xuyên tươi đẹp, rực rỡ. Thành Tang Xuyên thế tựa vào núi, gần sông, đặc biệt thơ mộng. Phía xa xa, trăm hoa đua nở, chim oanh đùa hót, cảnh vật đặc biệt thanh bình. Ánh nắng ấm áp rọi vào mọi
ngõ ngách trong thành, những chậu hoa dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra thứ
ánh sáng diệu kì, lấp lánh. Cả tòa thành như được thay áo mới sau cơn
mưa đêm, thanh khiết sạch bụi trần, bóng bẩy, tinh tươm lạ thường. Ngôi
chùa trên núi phía xa truyền lại tiếng chuông đồng, hòa trong đó là
tiếng giao bán lá trà của các lái thương, thật là nhộn nhịp. Ta đứnng
trên cầu đá, đưa mắt nhìn phong cảnh tươi đẹp toàn thành, nhìn cả dòng
suối trong lành, thanh khiết đang chảy bên dưới. Tang Xuyên tại Miêu
Cương, không phải là Giang Nam, nhưng cảnh vật đẹp hơn cả Giang Nam.
Phong cảnh Nam Chiếu đích thực là tuyệt thế!
“Gà rán nguyên
con, đậu phụ xào cà chua, chim bồ câu hầm, nhất định phải chọn những con bồ câu thật béo vào!” Ta giơ tay ưỡn ngực gọi đồ ăn.
“Công tử,
tiệm chúng ta không có món bồ câu hầm, món ngài muốn gọi chắc có tên là
Cách nghiệt cứu cựu đúng không?” Tiểu nhị nhìn ta đầy khó xử lên tiếng.
“Cách nghiệt cứu cựu là cái gì hả?” Hầy, ta cũng ở Nam Chiếu được một thời gian rồi, sao vẫn chẳng hiểu nổi tên các món ăn chứ.
“Chính là cá hầm cà tím đó.” Tiểu nhị nhẫn nại đưa lời giải thích.
“Vậy thì bảo nhà bếp bỏ nhiều cá vào!”
“Không phải là cá, mà là rau có vị cá thôi.” Tiểu nhị bắt đầu cảm thấy chán
nản. Ta xua tay, “Mặc đó là món ăn gì, bảo ngươi làm gì thì cứ làm theo
thế đi, bản cô nương đây có rất nhiều tiền.”
Ừm, lúc này ta đúng là có rất nhiều tiền, bữa nào cũng được ăn ngon. Đó là đương nhiên rồi, ta hiện nay là trưởng công chúa của Nam Chiếu… Truy Nguyệt mà.
“Công chúa, chúng ta phải về Đại Lý rồi.” Đang đúng lúc ăn ngon, nha hoàn của ta đột nhiên hổn hển chạy tới trước mặt, đưa lời bẩm báo.
“Chuyện gì mà vội thế?” Bản cô nương vẫn còn chưa du sơn ngoạn thủy đủ mà, à
không, cải trang vi hành đủ mà. Ta ngấu nghiến nhai món rau trong miệng, quả nhiên không phải được làm từ cá, chẳng có mùi vị gì cả.
“Công chúa Điện hạ thân là sứ thần của Nam Chiếu, ngài cần phải lên đường đến Trường An tiến cống.”
Trường An? Ta lặng người, vốn tưởng tất cả mọi chuyện đã trôi qua, thế nhưng
khi nghe thấy hai tiếng “Trường An”, trái tim ta vẫn cứ quặn đau là sao? Trước nay, ta vẫn cho rằng, mình đã có thể tránh khỏi bất kể tin tức gì truyền tới từ Trường An, cũng né tránh hai chữ “Trường An” ấy nhiều. Ở
nơi đấy, ta đã đánh mất hạnh phúc của mình.
“Được thôi, ngày mai ta sẽ lên đường, có điều, ta cần đưa một vị cố nhân đi cùng.” Ta vươn
vai, trong lòng thầm nghĩ, những gì cần tới thế nào cũng tới, muốn tránh cũng chẳng được.
***
“Mở cửa ra, mở cửa ra, Tuyết Thần, mau mở cửa ra!” Ta đập mạnh lên cánh cửa gỗ trước nhà Tuyết Thần. Mặc y phục của Nam Chiếu khiến ta rất khó chịu, cứ nhìn bộ y phục trắng muốt
bằng lông cừu này thì biết chí ít nó cũng phải nặng tới bốn cân. Áo
trong, áo ngoài, áo trên váy dưới, độn đến bảy tám lớp. Đó là còn chưa
kể đến trên đầu còn phải cắm một đống ngọc ngà châu báu, vừa nặng vừa
cứng, khiến đầu ta trĩu xuống, cổ thì vừa nhức vừa mỏi.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, trước mặt ta là khuôn mặt thân quen. Ánh mắt của Diệp thăm thẳm, phờ phạc và gầy hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt ngài lại càng góc cạnh. Có lẽ ở trong nhà quá lâu, cho nên làn da của ngài trở nên
trắng xanh, chẳng còn chút huyết sắc.
“Tuyết Thần ở bên trong, huynh ấy không muốn gặp bất cứ ai.” Nói xong, ngài định đóng cửa, chẳng buồn nhìn ta lấy một lần.
“Đợi chút đã, ta tới đây là để bái tế Thức Cầm.” Ta chợt nhớ ánh mắt đau
khổ, tuyệt vọng của Tuyết Thần năm xưa, trong lòng độ