
t nhiên thấy đau
đớn.
“Đa tạ, Tuyết Thần không tiếp khách. Tro cốt của Thức Cầm
cùng bài vị đều đặt tại Vọng Nguyệt lâu. Nếu công chúa muốn bái tế, vậy
thì nên tới Đại Lý, chứ không phải đến nơi này đối mặt với linh cữu
trống không như Tuyết Thần.” Ngữ khí của Diệp không hề thân thiện. Cho
dù Vọng Nguyệt lâu đã tha thứ cho Thức Cầm, dẫu vậy họ vẫn không thừa
nhận thân phận phu thê giữa Thức Cầm và Tuyết Thần. Để làm theo đúng di
nguyện của nàng, Tuyết Thần đành phải đưa di cốt của nàng đặt tại Vọng
Nguyệt lâu.
“Ngày nay thành Trường An đã bị Tinh Thích khống
chế, dã tâm của hắn càng lúc càng mạnh, ta không thể nào chịu sự khống
chế của Tinh Thích được nữa. Ta cần sự giúp đỡ của ngài và Tuyết Thần,
để đối phó với Tinh Thích.” Ta đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu công
chúa nói câu này với chúng ta vào năm ngoái, tất cả chúng ta đều vô cùng cảm kích. Thế nhưng hiện nay chúng ta chẳng còn muốn để tâm đến những
chuyện đó nữa, ai là Vương gia, ai là chư hầu, ai thành ai bại, cũng
chẳng thể đổi lại được việc những người thân đã mất.” Diệp lên tiếng
khuôn mặt lộ nét mệt mỏi vô cùng.
“Nam Cung Diệp, ngài đúng là
kẻ nhược phu! Các thuộc hạ cũ tại Yến Kinh không chịu ra mặt giúp ngài,
vậy là ngài liền tới Nam Chiếu này sống cùng với Tuyết Thần. Ngài định
cả đời chui rúc trong này hay sao? Ngài có biết tên Tinh Thích đó đã
điên rồi không, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể phát điên giết chết nhiều người hơn nữa…” Ta không cam tâm tiếp tục lên tiếng, nhưng sắc mặt Diệp càng lúc càng sầm lại. Nếu là trước kia, ngài đã chẳng thể nào nhẫn
nhịn, e là đã tóm cổ ta ném ra ngoài từ lâu.
“Hãy để bọn họ vào
trong đi, cứ để bọn họ làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng tới không gian tĩnh lặng
của Thức Cầm.” Giọng Tuyết Thần vọng từ trong ra. Ta đắc ý thè lưỡi với
Diệp. Diệp nheo mắt nhìn ta trong khoảnh khắc, nét mặt có chút hốt
hoảng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Này, ta tới đây là
để bái tế Thức Cầm.” Ta bước vào trong phòng, cầm nén hương, khom người
trước bài vị Thức Cầm. Không đúng… sao ta lại cảm thấy kì quái vậy chứ?
Ta đưa tay cầm bài vị lên, Ngọc Phiến Nhi… đây chẳng phải là linh vị của ta sao?
“Đặt xuống! Ai cho phép ngươi động đếnlinh vị của Phiến Nhi? Ngươi có tin ta sẽ chặt đứt tay ngươi không?” Giọng Diệp như sét
đánh ngang tai. Ta sợ run cả người, chiếc linh vị vì thế rơi bộp xuống
đất, vỡ thành hai mảnh.
“Ngài… ngài… ngài đừng có nhìn ta như
thế! Ta… ta… ta sẽ bồi thường… bồi thường cho ngài một chiếc mới được
không?” Ánh mắt Diệp lúc này bừng bừng lửa giận. Ta cảm thấy có chút hãi hùng, đưa mắt đảo điên, trong đầu không ngừng nghĩ cách.
Đúng
lúc đang đau khổ, ta đột nhiên nhìn thấy một bức tranh. Trong bức tranh
hiện lên cảnh vườn lê nở rộ, gió thổi, hoa bay, như những giọt lệ đắng
cay. Ở góc phía tây, một người phụ nữ áo trắng đứng trong tuyết. Đôi môi nàng ửng đỏ, khuôn mặt bé nhỏ cũng đỏ hồng vì lạnh, đôi mắt đen láy,
nhí nhảnh đang liếc nhìn xung quanh. Hoa lê bay ngợp trời, nhuộm màu
trắng thê lương, chỉ có khuôn mặt của người phụ nữ đó là đậm sắc màu,
nổi bật cả bức tranh… Hả, đó không phải là cảnh khi ta bất cẩn lạc bước
vào vườn lê ngày trước hay sao? Ta nhất thời không kiềm chế được, đọc
lại hai câu thơ năm xưa Diệp thường hay ngâm khúc.
“Phiền muộn lầu đông một đụn tuyết Cuộc đời mấy khi nhìn rõ rệt?”
“Phiến Nhi? Nàng…” Diệp vội quay đầu sang, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt ấy đã giá lạnh như băng. “Tại sao ngươi lại biết
hai câu thơ này?”
“Ngài biết ta khải tử hồi sinh một lần đúng
không? Ta đã gặp nàng ấy tại cầu Nại Hà và nghe nàng ấy kể lại chuyện
xưa cũ.” Ta chuyển động con ngươi, lại bắt đầu bịa chuyện.
“Nàng ấy đã nói những gì?”
“Ta đã nói… à không, nàng ấy nói gì à… nàng ấy nói rằng… nàng ấy rất cảm
động trước những lời mà ngài đã thổ lộ trong khu rừng ở ngoại thành
Trường An, thế nhưng nàng ấy đã là thê tử của Diệu. Tuy rằng nàng ấy
không biết nhiều chữ, nhưng rất nghĩa khí, còn nhờ ta chuyển lời xin lỗi tới ngài.” Ta đưa tay nắm chặt vạt áo, cúi đầu buông lời nói dối. Bởi
lẽ đối với Diệp, ta luôn cảm thấy áy náy. Hiện nay ta không nhận quen
với Diệp có lẽ sẽ tốt hơn.
‘Nàng ấy thật ngốc nghếch! Nam Cung
Diệu đã giết chết nàng ấy, vậy mà nàng ấy vẫn không ngừng yêu hắn.”
Giọng Diệp trầm lắng, ngập tràn nỗi xót thương, đau khổ.
“Chuyện này không liên quan đến Diệu, là do tên Tinh Thích kia dùng tà thuật
khống chế Diệu mà thôi. Hồ li… Diệu hoàn toàn không hề xấu xa như các
ngài vẫn nghĩ, Diệu… nói chung, mọi việc đều do một mình Tinh Thích gây
ra cả.” Nghe Diệp đưa lời trách mọc Diệu, ta vội lên tiếng bênh vực thay chàng. Thấy ta phản ứng như vậy, Diệp bỗng nhìn ta bằng ánh mắt hoài
nghi, sau đó nhanh chóng lấy lại sắc mặt điềm tĩnh như trước.
“Công chúa Truy Nguyệt, ta tin những lời nàng nói, trước kia có lẽ Nam Cung
Diệu đã bị Tinh Thích khống chế. Ta hứa với nàng, sẽ cùng nàng đến
Trường An, ta không muốn để Thức Cầm phải chết một cách oan uổng.” Tuyết Thần đứng một bên từ từ buông tiếng.
“Ta nhất định bắt tên Tin