Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328525

Bình chọn: 9.00/10/852 lượt.

khi được đấu khẩu với ta. Ta càng ngày càng xuống tinh thần, còn chàng thì càng ngày càng thêm

hứng khởi.

“Nam Dung Diệu, ta nói cho chàng biết, nếu ngày mai ta vẫn chưa bước ra khỏi khu rừng này, bản cô nương sẽ…”

“Nàng đúng thật là lắm chuyện! Sau này lấy nàng về làm thê tử, ta không bị nàng làm phiền đến chết mới lạ.”

“Ai cần chàng lấy về làm thê tử chứ?”

“Không muốn làm thê tử của ta, nàng định làm ni cô chắc?”

“Ta không làm thê tử của chàng, tại sao phải làm ni cô?”

“Ngoại trừ ta ra, còn ai chịu lấy đồ ham ăn như nàng về làm vợ chứ?” Chàng mỉm cười nhìn ta âu yếm. Nụ cười của chàng xán lạn, trong trẻo như ánh sáng mặt trời đầu xuân, trong khoảnh khắc đã xua tan mọi âm u, ảm đạm. Nghe

câu nói nửa đùa nửa thật của chàng, ta vừa bực lại vừa buồn cười.

“Diệu, chàng nói…chàng thực sự…không hề muốn giết chết ta sao?” Do dự rất lâu, cuối cùng ta vẫn muốn hỏi chàng nỗi nghi vấn mà bao lâu nay ta vẫn giấu trong lòng.

“Nàng muốn biết khoảng thời gian nàng ở cùng Diệp, Trường An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Ta lặng người, mím chặt môi rồi nhẹ nhàng gật đầu.

***

Ánh mặt trời xuyên qua từng nhành cây kẽ lá, trong thứ ánh sáng mờ ảo, diệu kỳ, ta nhìn thấy sắc mặt của Diệu lúc bừng sáng lúc sậm đen. Tiếng chim chóc đua nhau hót ca khiến giọng nói vốn dĩ đã không lớn lắm của Diệu

càng trở nên mơ hồ, vô cùng lạ lẫm1

Ta và Diệu ngồi dựa vào một

thân cây, ánh mặt trời in bóng chúng ta lên đám cỏ dại. Nghe chàng kể

lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, ta cảm giác mình

xa cách thế giới này đến cả trăm năm rồi.

Hai tháng trước, sau

khi ta và Diệp đột nhiên mất tích tại hoàng cung, không ai biết chúng ta ở nơi nào và xảy ra chuyện gì. Triều đình liền sai người đi tìm tung

tích của chúng ta. Thời điểm ấy, trong cung có rất nhiều lời đồn thổi.

Mà lời đồn thổi đáng sợ nhất trong số đấy chính là Diệu và phụ thân ta

hợp mưu, đưa ta vào cung mưu hại Diệp. Thế nên phụ thân ta ở trong triều càng lúc càng khó xử, nhưng vì đám đại thần kia kiêng nể địa vị của ông ngoại và mẫu thân Diệu, cho nên ngoài lời đồn thổi ra, họ cũng không

dám lên tiếng phát ngôn gì hết.

“Rồi ta tìm được cây trâm của nàng bên miệng giếng cổ, ta đã nghĩ rằng…nàng không còn trên thế gian này nữa?”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó, mật thám của ta báo lại rằng thấy hai người xuất hiện ở vùng lân cận thành Hoa Âm..”

“Cho nên…chàng đã tới thành Hoa Âm?”

“Hai người còn sống, chỉ có một khả năng, dưới giếng cổ có đường ra, thậm

chí còn thông tới ngoại thành Trường An.” Diệu bình thản phân tích, trái tim ta càng lúc càng đập mạnh, chàng… đã đoán trúng tất cả.

“Nếu ta suy đoán không nhầm, hai người chắc đã nhìn thấy thi thể của mẫu

thân Nam Dung Diệp dưới đáy giếng đúng không? Năm xưa, bà ta không hề

mất tích mà chính là bị mẫu thân ta hãm hại. Nếu sự việc bị vạch trần,

ta và mẫu thân cùng toàn gia tộc đều không còn chỗ đứng trong triều nữa, còn nàng…âm mưu dâng mỹ nhân vào cung để nội ứng ngoại hợp, cùng âm mưu đoạt quyền của phụ thân nàng năm đó sẽ bị lộ. Thế nên ta chẳng còn lựa

chọn nào khác…”

“Chàng lo ta và Diệp sau khi quay về thành

Trường An sẽ đam chân tướng mọi chuyện về mẫu thân Diệp chết oan năm đó

ra nói sao? Cho nên, chàng đã phái người truy sát chúng ta, hi vọng có

thể che đậy được chuyện này?” Giọng ta bỗng cao vút lên đầy kích động.

“Không, trong kế hoạch của ta chưa từng có nàng. Ta đã thử không để tâm đến sự

sống chết của nàng, nhưng ngay đến bản thân ta cũng không thể hiểu nổi,

tại sao trong lòng lúc nào cũng bất an, đau lòng. Phiến Nhi, ta thực sự

không thể ra tay với nàng được. Vì thế, ta đã đích thân đến thành Hoa

Âm, ngăn cản kế hoạch do chính mình sắp đặt. Thực ra khi ở trong phòng

thuốc của Phạm huyện úy, những cao thủ đại nội đó không phải có ý muốn

giết nàng, mà mục tiêu của họ chính là ta. Bởi lẽ việc ta rời khỏi

Trường An, đối với một vài người, chính là thời cơ hạ thủ tốt nhất.”

“Người mà chàng nói có âm mưu hại mình chính là phụ hoàng của chàng sao?” Khi

ta nhắc đến hai từ ‘phụ hoàng’, Diệu thoáng mỉm cười đầy khổ sở.

“Tiểu nha đầu, nàng có hiểu không? Phía sau ta không chỉ có mẫu phi mà là cả

một gia tộc, nhưng trái lại phía sau Nam Cung Diệp là phụ hoàng và cả

đám văn võ bá quan nhất mực bảo vệ. Đối với hoàng quyền và thân thích,

trước nay không bao giờ tồn tại hai chữ ‘hòa bình’. Ta và ta, số trời đã định chẳng thể làm huynh đệ. Cho dù ta không muốn đoạt lấy hoàng vị, ta cũng không thể không bảo vệ một số thứ nhất định phải bảo vệ.” Nói đến

đây, Diệu lại mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt bất cần, nhưng ánh mắt chàng

bừng bừng ngọn lửa đau đớn, giằng xé. Ngũ trảo siết mạnh đến độ hằn dấu

sâu lên cả thân cây, nhưng lúc này chàng như thể không hề hay biết.

Khuôn mặt chàng lộ nét lãnh đạm như thể sự tuyệt tình giữ huynh đệ, phụ

tử rất bình thường, nhưng với ta nó sao tàn nhẫn và đáng sợ biết bao?

“Chàng có bao giờ thấy mệt mỏi?” Nghe ta hỏi vậy, Diệu đột nhiên chìm trong im lặng.

Gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, lá cây âm thầm rụng xuống.

“Nàng đã nghe đến một loài