
chim như thế này chưa? Sinh ra nó đã không có
chân, chỉ biết không ngừng vỗ cánh bay về phía trước, chỉ cần dừng lại
là nó sẽ rơi xuống tan xương nát thịt. Ta…đã chẳng thể nào dừng lại nữa
rồi. Ta đã từng cho rằng mãi mãi như vậy cũng chẳng có gì là không tốt,
thế nhưng kế hoạch rốt cuộc lại có những thay đổi ngoài ý muốn…” Chàng
đột nhiên quay sang nhìn ta, vẻ mặt khi nãy vẫn còn nét bình thản như
không, giờ đột nhiên hiện lên nỗi đau đớn vô hạn. Ánh mắt màu hổ phách
bất chợt ướt nhòa, rung động như thể một cơn gió bất ngờ thổi qua tạo
nên vô số những gợn sóng lăn tăn vậy. Rồi khóe miệng chàng khẽ cong, nở
nụ cười tự giễu. Trong tâm trí ta lại hiện lên cảnh tượng ở thành Trường An đêm ấy, lạnh lẽo mà thê lương, suốt đêm hai chúng ta ở bên nhau,
nhắc lại những chuyện xưa cũ đau buồn của chàng. Mãi đến tận lúc cầm đèn đi lên tường thành, tiếng trống canh khua, nỗi sầu muộn trong lòng
chúng ta lại trào dâng dữ dội. Đêm đó, ánh mắt chàng cũng lạnh như lúc
này vậy.
“Ta đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ, trừ nàng.”
Lúc này, ánh mặt trời chẳng khác nào lớp cát vàng óng, từ từ chảy xuống
cành cây khẽ lá, in xuống mặt đất thành những hình thù đặc biệt. Mấy
chiếc lá rời cành bay lượn giữa không trung, ánh nắng xoay tròn, mang
theo sắc xanh của lá cây, sắc vàng của nắng ấm.
Trong khoảnh
khắc tuyệt đẹp đó, thời gian dường như ngừng trôi. Diệu nhẹ nhàng cúi
đầu, cặp lông mi dài khẽ rung dưới ánh nắng vàng rạng rỡ, khuôn mặt tuấn tú như thiên thần, mang theo chút sầu muộn, vấn vương. Chàng và Diệp
giống mà cũng thật khác nhau. Ở Diệp toát lên vẻ cô độc hướng ngoại của
loài sói, còn ở Diệu là sự ưu sầu, muộn phiền của loài hồ li. Hai con
người với khí chất cao quý vương tử, chỉ là một con người rừng rực như
hỏa, một lãnh đạm tựa sương.
Ta đột nhiên hiểu ta, tại sao mỗi
khi nhìn Diệu ta lại có cảm giác vừa vui vẻ vừa đau lòng như thế. Cảm
giác đau đớn ấy cuối cùng đã tìm ra lối thoát, ta rốt cuộc cũng đã có
thể hiểu con người Diệp, và hiểu được con người Diệu. Thì ra ta với họ
giống nhau. Chúng ta đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi trên thế gian này,
chúng ta lúc nào cũng cô độc và sợ hãi, luôn coi chút ấm áp bé nhỏ là
ánh mặt trời trong cuộc đời mình. Cho dù là hồ li hay lang sói, tất cả
đều chỉ là loài thú bị giam cầm, thận trọng đi giữa loài người. Thế nên
lúc Diệu để lộ chút đau đớn, ta đồng thời nhói buốt thấu tâm can.
“Ta…” Ta đột nhiên nghẹn ngào, một lời muốn nói không cách nào thốt lên được. Dẫu chàng đã từng phái người làm tổn thương ta và Diệp, thế nhưng tất
cả mọi lời chất vấn và oán hận, ta đã nuốt gọn vào trong. Ta không nỡ
dập tắt ngọn lửa le lói trong trái tim của hai chúng ta.
Mãi lâu sau, chàng vẫn chẳng có ý định hồi đáp, ánh mắt màu hổ phách dần mất đi sắc thái ban đầu. Diệu đưa mắt nhìn về phía xa xăm, trong ánh mắt hiện
lên nét bàng hoàng và bất lực, con người tuấn tú như bức tượng này thực
sự quá lạc lõng, đơn độc!
“Diệu!”
“Diệu!”
“Nam Dung Diệu!”
“Gì vậy?”
“Ta đói rồi.”
“Đồ ham ăn.”
“Ăn nói linh tinh, ta đã mấy ngày chưa được ăn cơm rồi đấy!”’
“Ha ha!” Chàng tựa vào thân cây, nhìn ta mỉm cười, sau đó vẫy tay nói: “Đi thôi, ta sẽ đưa nàng đi tìm thứ gì để ăn.”
“Diệu!”
“Hả?”
“Nếu như có lúc nào chàng cảm thấy mệt, chúng ta hãy dừng lại, ta có đôi
cánh, có thể giúp chàng bay đi.” Nghe vậy Diệu nắm chặt lấy bàn tay ta,
không chịu buông ra nữa.
Ta đỡ chàng, chàng nắm tay ta, giây
phút đó giữa chúng ta không còn bất cứ nghi ngờ, ngần ngại nào khác. Cảm giác ngọt ngào càng lúc càng ngập tràn trái tim ta, chỉ có ta mới hiểu
điều bí mật nhỏ nơi đó. Ta yêu Diệu. và vẫn luôn không ngừng hi vọng
được gặp lại chàng, và chàng cũng đã nói yêu ta. Đối với ta nếu cứ tiếp
tục ở lại trong khu rừng này cũng chẳng có gì không ổn, bởi lẽ đây là
lần đầu tiên, ta có được niềm vui mừng, hạnh phúc như vậy. Chàng thổ lộ
nỗi cô đơn trong sâu thẳm trái tim mình với ta. Còn ta chính là người
duy nhất có thể chia sẻ niềm đau đó cùng z. Hai chúng ta cứ nắm tay nhau đi trên lớp lá khô xào xạc nghe trái tim mình rung lên từng hồi hạnh
phúc.
Cuối cùng, chúng ta cũng ra khỏi được khu rừng. Ánh mặt
trời hắt qua đám mây mỏng, rọi xuống mặt đất, phủ màu vàng óng ả lên hai chúng ta. Trong không khí ban mai ngập tràn mùi vị thanh mát của cây
lá, cỏ hoa. Ta ngẩng đầu nhìn Diệu, ánh mắt chàng sáng như sao trời, mái tóc dài mềm mại tựa tơ, làn da trắng ngần dưới ánh nắng lại càng thêm
chói lóa. Mỗi lần chàng cúi đầu nét cao quý, thanh nhã, tuấn tú lộ ra
tức thì khiến ta như ngừng thở.
“Nơi này là đâu?” Ta nuốt nước miếng khẽ hỏi.
“Chúng ta đã đi khỏi thành Hoa Âm rồi.” Say rượu khêu đèn, ánh đêm xoay chuyển, hoa hồng rượu thắm.
Phượng cắm ngân trâm cất cánh bay, đầu ngọc phỉ thúy linh lung sáng. Dưới chân kim liên nát, cất cánh tới trời xanh.
Khê điểm môi hồng, chạm nhẹ mày cong, ngân nga câu hát, tỳ bà vang, áo gấm mềm mại bay theo gió.
Tiếng tiêu réo rắt tựa mưa phùn, câu hát trong trẻo tựa trăng non, trong ly
chứa đầy rượu nho thơm ngát, trong lòng ôm một giai nhân khu