
tại chỗ, hắn không vui quát: “Các ngươi đều ăn xong rồi, không về đi ngồi lỳ ở đây làm gì?”
Lục Văn Ngạn nói xong thì Trì Gia Hựu
liền đứng dậy lau miệng nói với Nhung Hâm Lỗi: “Tôi cũng ăn xong
rồi.”nhưng thấy mọi người vần đang còn ngơ ngác liên nhắc nhở: “Mọi
người ăn xong rồi thì về luôn đi.”
Lúc này mọi người hiểu ý rối rít đi về, bây giờ trong phòng ăn chỉ còn lại anh và Trần Cẩn.
Anh nhíu mày nhìn cô, rồi đứng dậy đi tới.
Trần Cẩn cho rằng anh không muốn thấy cô, cho nên đợi mọi người về hết rồi
anh mới ra về, cô mím chặt môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em về trước
đây.” Ròi xoay người đi ra cửa, vừa mới bước ra đến của thì tiếng Nhung
Hâm Lỗi vang lên sau lưng.
“Đứng lại.”
Cô nghiêng đầu
không hiểu, nghi ngờ nhìn anh, thấy tay anh đang cầm một ít thức ăn,
“Không phải em đến ăn cơm sao, mau đến đây ngồi ăn đi.” Giọng nói anh
bây giờ rất dịu dàng.
Cô sửng sốt nhìn anh một lúc lâu rồi mới
phản ứng lại, thì ra không phải anh nhìn thấy cô liền ra về mà là đi
thay cô bưng thức ăn qua, ngồi cùng bàn với anh. Nhìn anh lấy đũa đặt ở
đối diện.
Trần Cẩn khẽ mỉm cười, không tự nhiên nhìn anh nói: “Cảm ơn.”
Anh không vui nói lại: “Em trở nên khách sáo với anh từ khi nào vậy hả?”
nói xong thấy sắc mặt cô đột nhiên ảm đạm liền nhẹ giọng nói lại: “Ý của anh là không cần phải khách sáo với anh như vậy, em ăn nhiều một chút.” Anh buồn bực cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Cô ngồi đối diện
liếc mặt nhìn anh, mới một thời gian không gặp anh mà hình như anh gầy
đi thì phải, ánh mắt nhìn rất mệt mỏi, mặt thì lạnh lùng, chỉ là khuôn
mặt của anh vẫn đẹp trai như vậy, quá lâu không thấy anh thế nên bây giờ cô chăm chú nhìn anh quên cả ăn cơm. Cho đến khi Nhung Hâm Lỗi lúng
túng không biết làm thế nào mới dịu dàng nhắc nhở: “Em ăn nhanh lên,
thức ăn nguội hết cả rồi.”
“Dạ.”
Cô ngoan ngoãn gật
đầu, cẩn thận ăn cơm, trước đây cũng không phải chưa từng ăn cơm với anh nhưng lúc trước ăn cơm nói chuyện đều tránh chuyện gì cả, mặc dù khi đó cô còn nhỏ nhưng sau khi cô thổ lộ với anh mỗi khi gặp nhau thì đều
luôn dè dặt và cẩn thận như bây giờ.
Cô bây giờ chỉ cần gặp anh
là cô lại nhớ lại những lời cô nói với anh lúc trên xe tối hôm đó, bây
giờ nghĩ lại cô chỉ muốn kiếm khe hở nào mà chui vào thôi, khi tỉnh lại
cô không nghĩ cô lại nói ra những lời như vậy.
Sau khi ăn xong,
anh đi theo sau lưng cô, hai người cùng đi trên con đường nhỏ, ai cũng
trầm mặc không nói chuyện, đi được một lúc thấy anh vẫn đi theo sau, cô
quay lại hỏi: “Anh không bận việc gì à?”
Anh nghe xong liền nhíu mày, bất đắc dĩ trả lời: “Anh không nói anh bận mà, hơn nữa bây giờ đang giờ nghỉ trưa.”
Cô tự nhiên gật đầu: “À, em quên.” Sau khi ra khỏi phòng ăn thì đây là những câu nói đầu tiên của hai người họ.
Đi đến cổng, Trần Cẩn oán giận trong lòng sao quãng đường này lại ngắn
thế, dừng chân, ngoảnh lại nhìn anh khẽ cười: “Được rồi, em về đây, anh
giữ gìn sức khỏe nha.” cảm giác giống đôi vợ chồng mới cưới tạm biệt
nhau vậy, thấy anh thời gian này gầy đi rất nhiều, cô có chút đau lòng
thay anh.
Vừa mới bước đi được vài bước, “Đợi đã nào..!” Nhung Hâm Lỗi đột nhiên gọi cô lại.
Nhìn cô từ từ xoay người lại nhìn mình, ánh mắt anh lúng túng nhìn thẳng vào mắt cô, nghĩ một chút rồi mới nói: “Tiểu Cẩn.”
“Dạ.” Cô không hiểu nghi ngờ nhìn anh, anh đột nhiên gọi cô lại làm cô rất kinh ngạc.
“Anh với Thích Vân Hâm chỉ là bạn bè bình thường thôi, chứ không có
quan hệ gì đặc biệt cả, ý của ba anh cũng không phải là ý của anh.” Anh
rốt cuộc cũng nói ra chuyện muốn nói với cô.
Cô nghe xong liền cười tươi, trong lòng hết sức vui sướng, nhìn anh cười nói: “Em biết rồi ạ.”
“Em đã biết rồi thì đừng buồn nữa, cũng đừng suy nghĩ lung tung, lại
càng không được đi quán bar uống rượu.” Khi nói đến quán bar thì anh
nhíu mày cố ý nhấn mạnh.
Nhung Hâm Lỗi cảm
thấy khi anh nói ra những lời này đã có dụng ý rất rõ ràng, bởi vì trong lòng không biết từ khi nào luôn để ý đến suy nghĩ của Trần Cẩn, anh rất khi đi giải thích với người khác nhưng hôm nay phá lệ giải thích cho
Trần Cẩn.
Cô nghe anh nói xong thì trên môi luôn tươi cười, ánh
mắt sáng rực, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, còn được voi đòi tiên đòi
hỏi: “Vậy sau này tốt nhất là anh giữ khoảng cách với cô ta đi, đừng
trước mặt em vui vẻ trò chuyện như vậy nữa, mà anh không thích cô ta sao vẫn hay trò chuyện nhiều như vậy, cô ta thích anh mà người ngoài ai
cũng nhận ra cả, dù sao anh làm như vậy khiến em rất khó chịu.”
Anh chăm chú nhìn cô hơi nhíu mày chứ không nói gì cả, ai biết cô còn to
gan kéo tay anh nũng nịu nói: “Như thế nha, anh không nói gì coi như là
đồng ý rồi.” nói xong vui vẻ xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh lắc đầu nói với theo: “Anh thân thiết với Thích chủ nhiệm
khi nào vậy hả?”. Trong trí nhớ của anh thì anh chỉ cùng Thích Vân Hâm
ăn cơm mấy lần mà giờ lại bị Trần Cẩn nói thành như thế này, không ngờ
nha đầu này lại còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa.
“Trong lòng anh biết rõ nhất mà.” Cô đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu tức