
cũng không thể chạy đến 50.
“Thắt dây an toàn vào” Lúc Khương Sâm tự thắt dây an toàn cho mình cũng nhắc
nhở Trần Hi một tiếng, nhìn bộ dạng hờ hững của cô, khóe miệng hắn cười cười,
chân đạp ga mạnh một cái.
“Á. . . . . .” Trần Hi thét lên một tiếng , trong nháy mắt, xe vừa mới khởi
động đã không thấy tung tích.
“Anh chậm chút đi, sẽ vi phạm giao thông đó” Trần Hi có cảm giác đang lướt
trên mây, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.
“Không sao, vẫn chưa đến tốc độ tối đa mà” Lời nói của Khương Sâm nghe như an
ủi cô.
“Vậy bao nhiêu mới là tốc độ tối đa? ”
“Nơi này, ít nhất phải 200 trở lên .”
Thanh âm Khương Sâm nhẹ nhàng như gió. Trần Hi đột ngột có cảm giác trọng
sinh lần nữa. Trời ơi, có ai nói cho hắn biết đây là đường cái cũng không phai
là đường cao tốc đâu
“A. . . . . .” Mãi lo suy nghĩ, xe liền lách một cái vượt qua chiếc xe
khác.
Ừ, Quả thật Khương Sấm tính toán vô cùng chính xác, lấy tốc độ 50, 60 mà đi
thì cũng hơn một giờ mới đến được trường. Theo tốc độ 200 của hắn, đúng là không
tới 20 phút đã đến.
Quá tốt, Khương Sâm dừng xe đúng thời gian qui định trước cửa phòng ngủ, màu
vàng quả thật rất chói mắt, dưới ánh đèn nhìn có vẽ vô cùng cao ngạo.
Trần Hi ảo tưởng, mình sẽ giống như một cô công chúa kiêu ngạo, chậm rãi bước
xuống từ siêu xe, đặt mình ở vị trí cao nhất, khiến những người làm hại mình
phải nhìn theo, cảm nhận được mưu kế của họ một lần nữa thất bại.
Nhưng chỉ là ảo tưởng, vừa xuống xe, Trần Hi liền chạy đến bồn hoa bên cạnh,
ói đến mật xanh, đem những thứ vừa ăn xong còn chưa tiêu hóa hết ói sạch. Đúng
là cô ăn rất gấp, thậm chí có thể nhìn thấy cả miếng thịt gà vừa ăn lúc nãy, cô
thật hoài nghi lúc đó mình làm sao mà nuốt được những thứ này xuống.
Gương mặt Khương Sâm hầm hầm, hắn đứng cách xa cô, tiếng thắng xe chói tai
vừa rồi đã thành công làm cho tất cả cửa sổ phòng ngủ mở ra. Khương Sâm mới đúng
là bộ dạng công chúa, dung nhan tuyệt mỹ của hắn dưới ánh trăng cùng ánh đèn
phòng ngủ hòa lẫn vô cùng sinh động rực rỡ, giống như thiên sứ dưới phàm trần,
tiếng huýt sáo của các cô gái vang lên ầm ĩ.
“Em là Trần Hi?” Thấy cục diện hỗn loạn, Địa Trung Hải đi tới trước mặt Trần
Hi. “Còn ra thể thống gì, nhìn dáng vẻ của em xem có giống sinh viên không?
Không cần nói, ngày mai đến văn phòng học sinh làm thủ tục thôi”.
“Thầy. . . . . .” Trần Hi lấy mu bàn tay lau khóe miệng một cái, trong miệng
tràn đầy mùi vị nôn mửa, cô cũng không chú ý trên mặt có dính gì hay không,
nhếch miệng lộ ra nụ cười lấy lòng. “Em cũng đã trở về rồi, cũng không định là
qua đêm ở ngoài không tuân theo qui định của ký túc xá”.
Địa Trung Hải ghét bỏ lui về sau một bước.”Em nói hay lắm, tôi vốn là còn
chưa tin những lời đồn đại kia, hiện tại như vậy em còn giải thích cái gì. Không
cần nói nữa, mai đến làm thủ tục.”
“Làm thủ tục gì” Khương Sâm khoanh tay đứng phía sau Địa Trung Hải xen vào
một câu.
“Nghỉ học. . . . . .” Địa Trung Hải nghiêng đầu đáp lại.
Khương Sâm cười vô cùng quyến rũ, lấy điện thoại di động ra.
“À.. hiệu trưởng Trương, tôi là Khương Sâm, tôi muốn ông giải thích cho tôi
việc qui định trường học khuyên sinh viên thôi học là thế nào, tôi đang ở ký túc
xá trường của ông đây, làm phiền ông đến đây một chuyến”.
Ngày nay người có tiền càng nhiều, người đi xe hơi cũng không ít, người đi xe
hơi thể thao lại càng không thiếu, nhưng chưa có ai lái xe thể thao ở nơi này
nửa đêm điều hiệu trưởng tới được.
Địa Trung Hải rõ ràng có chút không tin tưởng, ra dáng vẽ chất v n, đôi mắt
nhỏ tròn bộ mặt cao ngạo có chút khinh thường nhìn chầnm chầm Khương Sâm cùng
Trần Hi.
Trần Hi cũng cảm thấy sững sờ, trường này nói thế nào cũng thuộc vào hàng ngũ
đại học hạng nhất cả nước, hiệu trưởng được bổ nhiệm chắc hẳn cũng phải do chính
phủ an bài. Cô vẫn cho Khương Sâm chỉ là người làm ăn, còn có phần không minh
bạch, nhưng nếu hắn có thể gọi cả hiệu trường ra nói chuyện, vậy xem ra cô nghĩ
vẫn còn quá đơn giản.
Phòng ngủ nữ sinh xưa nay chưa từng thấy không tắt đèn, vậy mà giờ này tất cả
cửa sổ đều mở toang, lúc nhúc những cái đầu chen chúc nhau trên ô cửa. Cảnh này
mà để giáo sư thấy được tuyệt đối sẽ ôm đầu mà khóc, vì sao lúc trên giảng đường
không thấy họ có bộ dạng hiếu kỳ như vậy.
Khương Sâm nhìn lướt qua Địa Trung Hải, xoay người lấy từ trong xe ra một
bình nước, rút hai tờ khăn giấy đưa cho Trần Hi.
“Lau cho sạch sẽ đi, nếu không hôm nay tôi cho cô chạy bộ về nhà”. Nói xong
hắn còn cố tình n
hìn Địa Trung Hải một cái.
Khiêu khích, đây là trắng trợn khiêu khích, Trần Hi hít thật sâu, đè xuống sợ
hãi trong lòng, hàng ngày cũng không biết có đáng tin hay không, nếu như hắn
không đáng tin cậy, hôm nay đi theo hắn, ngay cả một chút đường sống quay lại
cũng không có.
Qua gần một tiếng đồng hồ, mới thấy hiệu trưởng thở hổn hển gấp gáp đến
nơi.
Ông vừa xuố