
g cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, hôm trước họp hội đồng nghe nói anh Hoàng tìm cô, tôi bèn gọi điện luôn cho anh ấy.
Người phụ nữ đó nói như khoe thành tích: “Anh ấy sợ cô không tha thứ cho anh
ấy, không cho tôi nói với cô, đợi nguyên cả tháng trời, để cô nguôi giận rồi mới tới gặp đấy.” Một tháng trời, hắn theo dõi cô cả một tháng
trời… Hà Ninh như rơi vào trong hố băng, cô biết, chuyện con gái nhất
định cũng bị phát hiện rồi.
Hoàng Phi cám ơn người phụ nữ kia lần nữa, hình như còn dúi cho chị ta 200 tệ, trong sự khách khí vui mừng
của chị ta, bước lên trước một bước túm lấy tay Hà Ninh, khẽ nói: “Bà
xã, đều là anh không tốt, anh xin lỗi em, chúng ta về nhà thôi.” Tay Hà
Ninh lạnh gắt, Hoàng Phi cười nham nhở.
“Được, được, cứ theo
những gì chúng ta đã thỏa thuận, cô đưa chị ta tới chỗ đó, ừm, tôi cũng
chỉ đại diện cho cô em phương xa đến thăm đứa bé, cô yên tâm, bất luận
có phải nó hay không, tôi đều sẽ cho chị cô một ít tiền, làm người phải
tích đức mà, không để chị ta đi không công đâu… Phải rồi, không có cách
nào để nhận ra, kể cả có phải thật đi nữa, cũng là con riêng của cô em
tôi, nó còn phải lấy chồng nữa… ừ, đương nhiên rồi, may quá biết được
chị, nếu đến viện phúc lợi thăm, không biết còn gặp bao nhiêu rắc rối, ở hiền gặp lành mà, anh đây cám ơn cô! Cô còn không tin anh sao! Chúng ta là ai với ai chứ.”
Hà Ninh nghe thấp thoáng tiếng người phụ nữ
bên kia nói “Đáng ghét” gì gì đó. Hoàng Phi lại dặn dò thêm: “Đồ đạc của đứa bé nhất định không được quên đâu đấy, nếu không làm sao mà nhận
chứ… Được, vậy cúp nhé.” Cô nằm mơ cũng không nghĩ ra, vì sự trốn chạy
của cô, Hoàng Phi lại có quan hệ với Dương Mỹ Ngọc, càng không thể tưởng tượng được, người phụ nữ hiền lành chăm sóc con gái cô lại là chị ruột
của Dương Mỹ Ngọc. Lúc ấy khi nghe Hoàng Phi nói đến, cô thật sự cảm
thấy đây như một cơn ác mộng, Hoàng Phi lại đắc ý vỗ vào mặt cô nói: Đây chính là ý trời, ông trời luôn quan tâm đến tôi, cô đừng có hòng thoát
khỏi bàn tay của tôi!
Nghĩ đến đấy, Hà Ninh bất giác co rúm lại,
những vết thương bị Hoàng Phi đánh chốc chốc nhói đau, lại một lần nữa
nhắc nhở cô, người cô đang phải đối diện là ai.
Căn phòng bỗng
yên tĩnh trở lại, Hoàng Phi cầm điện thoại ngắm nghía, nửa cười nửa
không nhìn Hà Ninh co quắp hồi lâu, chầm chậm bước về phía cô. Dáng hắn
không thuộc hạng cao to, nhưng lại như che lấp hết ánh sáng trong phòng, nhìn Hà Ninh toàn thân rúm ró, Hoàng Phi nhếch mép. “Hừ, cô tưởng cô
chạy thoát được sao? Cô tưởng cô giấu đứa bé đi, là tôi không tìm ra
sao?” Giọng hắn càng lạnh nhạt Hà Ninh càng lo sợ, “người chồng” của
mình độc ác thế nào, cô là người rõ nhất.
“Anh bảo tôi phải làm
sao? Dù tôi không muốn sống nữa, tôi cũng phải để con bé được sống, anh
bị bắt đi rồi, nhưng đám bạn làm ăn của anh năm lần bảy lượt tới tìm
tôi, nào là nửa đêm nửa hôm nhét giấy vào nhà bảo tôi phải cẩn thận,
phải hiểu chuyện. Tôi hiểu cái gì mới được chứ? Anh làm gì đâu có cho
tôi biết! Tôi bây giờ vất vả kiếm tiền cũng chỉ để đến một ngày có thể
đón con gái về, vả lại anh cũng đâu có thiết tha gì đứa bé này, lúc tôi
bụng mang dạ chửa anh đánh tôi bao nhiêu lần, nói cần gì con với chả
cái, giẫm chết là xong, giờ còn đi tìm nó làm gì!” Hà Ninh sợ đến nỗi
môi cũng trắng bệch, nhưng vì con gái, cô vẫn không thể buông xuôi.
“Thật sao?” Nghe những lời tâm can của vợ, Hoàng Phi chẳng mảy may động lòng, hắn nói châm biếm: “Tôi lại cứ tưởng cô bận quyến rũ thằng đẹp mã kia,
sợ đứa con làm hỏng việc lớn của cô nên đem nó gửi vào viện phúc lợi cơ
đấy! Thằng đẹp mã ấy giờ cũng không biết có mấy con đàn bà rồi nhỉ!”
“Vô liêm sỉ!” Hà Ninh giận dữ mắng. “Bốp!”, một cái tát trời giáng xuống
mặt cô, làm đầu cô lệch sang bên. Hà Ninh cắn răng chịu đau, bị đánh
quen lâu rồi, cô biết cô càng kêu đau hắn càng đánh dữ. Hoàng Phi cười
lạnh lùng, “Tôi nói cho cô biết, nếu cô chịu ngoan ngoãn phối hợp, chưa
nói đến con gái cô, cô tự mà đoán xem thằng đẹp mã kia sẽ có kết cục thế nào?” Câu cuối cùng hắn nói rất nhẹ nhàng, song từng câu từng chữ lại
khiến Hà Ninh cảm thấy khó thở.
Nhìn đôi mắt sợ hãi của Hà Ninh,
Hoàng Phi thỏa mãn gật gù, quay người tới bàn ngồi, tiện tay cầm chai
bia định uống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chân mày nhăn tít, hắn lấy
tay ấn bụng, hít thở khò khè. “Kết quả đi viện kiểm tra của tôi hôm
trước lấy về chưa?”, hắn hỏi. “Phải đợi hai hôm nữa.” Hà Ninh khẽ đáp,
cô đứng dậy rót cho Hoàng Phi cốc nước ấm.
Ở quê Hoàng Phi chỉ
thích uống rượu, tửu lượng cực kỳ tốt, không hiểu vì sao, gần đây cứ
thấy trong người khó chịu, phía dưới ngã ba xương sườn cứ đau âm ỉ. Vì
vội tìm hai mẹ con Hà Ninh, nhất thời không để ý. Giờ Hà Ninh bị hắn nắm chặt cứng, con gái cũng lần ra tung tích, hôm đó vô tình phát hiện mình đi tiểu ra màu bia, lại nghĩ thấy tinh thần gần đây không tốt, hay mệt
mỏi, cho nên hắn đến viện làm kiểm tra. Tiền cũng tiêu không ít, nhưng
vẫn chưa có kết quả.
Từ lúc bị Hoàng Phi lôi về, Hà Ninh không
được r