
hông ngờ lại tìm đến chỗ hẻo lánh thế này,
hơn nữa người đàn ông này rõ ràng chẳng quan tâm gì đến bản thân đứa trẻ và vết bớt kia, chỉ nhìn thoáng qua, đã bắt đầu lật đi lật lại lần sờ
cái áo bông của Ái Gia. Dương Mỹ Lan tuy không thông minh, song nếu
không phải đích thân em gái giới thiệu, cô lại khao khát mang lại hạnh
phúc cho Ái Gia, cũng không dễ tin đến thế, nhưng giờ bản năng khiến cô
nhận ra chuyện này có vẻ hơi liều lĩnh rồi.
“Để tôi xem lại một
chút, xem kỹ một chút.” Người đàn ông nói qua loa lấy lệ, hắn cẩn thận
sờ lần chiếc áo bông, mình nhớ rõ ràng là đã khâu chìa khóa vào trong
này rồi, sao lại… “Ơ? Cô làm cái gì thế?!” Chiếc áo bông trong tay bỗng
nhiên bị Dương Mỹ Lan giằng lại, mặt hắn tối sầm, thấy Dương Mỹ Lan mắt
mở to sợ sệt, lại vội vàng mềm mỏng, “Em gái, em làm gì thế?”
Dương Mỹ Lan nuốt nước bọt, “Đồng chí, rốt cuộc anh có phải người thân của
đứa bé này không?” Người đàn ông nheo mắt, rồi mỉm cười nói: “Tôi thì
thấy rất giống, có điều, tôi vẫn muốn để em gái tôi xác nhận lại một
chút, hay là thế này đi, đứa bé chắc chắn là chị sẽ không giao cho tôi
rồi, giờ bọn buôn người đầy ra đấy, chi bằng, tôi mang cái áo bông này
về cho em gái tôi nhận có được không, nếu cô vẫn không yên tâm, thì
đây!” Hắn rút ra 500 tệ, “Chị cầm lấy, chút tiền mua sữa cho cháu, xem
là tiền cọc!”
“Không, không cần tiền!” Dương Mỹ Lan lập tức lắc
đầu, lùi lại một bước, “Không phải tôi không muốn đưa cho anh, mà đồ tùy thân của con bé chỉ độc cái áo với cái chăn hoa này thôi, tôi không thể để anh mang đi được, thật sự không được. Anh bảo mẹ con bé đến một
chuyến, tôi lại đem mấy thứ này cho cô ấy xem, tôi đảm bảo sẽ không để
bất cứ ai biết chuyện.” Người đàn ông có vẻ miễn cưỡng, “Có cái áo bông
rách tôi lấy làm gì, nhất định sẽ trả lại cô, chỉ đem về xem thôi, em
gái tôi không tiện tới.” Nhưng Dương Mỹ Lan vẫn một mực lắc đầu, sắc mặt người đàn ông càng lúc càng khó coi, chẳng nói chẳng rằng nhìn Dương Mỹ Lan.
Dương Mỹ Lan nhìn mà rét run, cô ôm chặt lấy Ái Gia đang
ngủ, nhìn đối phương đề phòng. Người đàn ông bỗng thở dài, “Thế thì hết
cách rồi, cứ tạm thế đã, để tôi về xem em gái có thể đến được không, làm phiền chị rồi.” Dương Mỹ Lan thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, lúc nào
cũng được, vậy chúng tôi đi trước đây!”, nói rồi ôm Ái Gia xoay người
định đi.
“Á!” Dương Mỹ Lan chỉ thấy sau đầu nhói một cái, người
đã đổ ập về trước, lúc ngã xuống, cô còn cố nghiêng sang bên, để tránh
đè vào Ái Gia trong lòng. Ái Gia đang say ngủ chợt choàng tỉnh, oa oa,
bắt đầu khóc toáng lên. Ngươi đàn ông lập tức bịt miệng đứa trẻ, rồi ra
sức giằng cái áo bông trong tay Dương Mỹ Lan, nhưng không ngờ Dương Mỹ
Lan đã bất tỉnh rồi vẫn khư khư túm chặt không rời. Hắn khẽ chửi mấy
câu, chẳng thèm để ý đứa bé nữa, bắt đầu cạy tay Dương Mỹ Lan ra. Dương
Mỹ Ngọc lén lút bám theo cảm thấy tim mình đập như sấm nổ trong lồng
ngực, cô thật sự sợ người ở cách đó không xa kia có thể nghe thấy. Vốn
chỉ định chụp lại chứng cứ đề phòng Hoàng Phi lật lọng, không ngờ lại
tận mắt chứng kiến hắn hành hung chị mình. Điện thoại trong tay Dương Mỹ Ngọc sắp vắt ra cả nước, song cô không dám động đậy một cái nào, sợ bị
Hoàng Phi phát hiện, đến giết luôn cả mình, vậy là cứ thế đơ ra, run cầm cập, tái xanh tái xám.
Tiếng khóc của đứa bé đã dẫn đường cho
Đào Hương đang đi tìm, cô vừa đến nơi thì thấy Dương Mỹ Lan nằm sóng
xoài trên đất, đứa bé thì cứ oa oa khóc. Xông đến xem, thấy Dương Mỹ Lan đã lịm đi, vội vàng kiểm tra một lượt, sau đầu cô có máu, Đào Hương lập tức lôi điện thoại ra báo cảnh sát, rồi gọi 120.
“Hự!” Dương Mỹ
Ngọc thở hắt ra, cô bịt chặt mồm, sợ hãi nhìn Hoàng Phi từ phía sau nhảy ra, đánh Đào Hương ngất lịm, rồi lại tiếp tục cạy cái áo bông trong tay Dương Mỹ Lan. Dương Mỹ Ngọc sợ đến sắp tè ra quần, mắt nhìn Hoàng Phi
kéo cái áo từ trong tay Dương Mỹ Lan ra. Bất thình lình, ngay sau lưng
cô, vang lên tiếng một cụ ông: “Cô gái kia, cô dẫm hết lên đống than của nhà tôi rồi, cô xem vỡ vụn ra cả rồi còn đâu!”
Dương Mỹ Ngọc như con chim giật mình sợ hãi nhảy dựng lên, nhìn vẻ mặt không hài lòng của ông cụ, Dương Mỹ Ngọc căn bản không đủ can đảm quay đầu lại, cô biết
Hoàng Phi nhất định đã trông thấy mình rồi. “Há, người đâu mà lại như
thế chứ hả!” ông cụ nhìn Dương Mỹ Ngọc đột ngột cắm đầu chạy hét lên,
nhưng cô đã cắm cúi chạy xa rồi.
“Bác à, bác cứ ninh cánh gà
trước đi, cháu mua ít rau rồi về. Vâng, Đào Hương đi đón Vi Tinh, bác
không phải lo đâu, bác cứ nấu cơm thật ngon là được. Vâng, vậy cháu cúp
máy đây.” Bà Vi nhét lại điện thoại vào túi, nhanh chân bước ra ngoài,
định qua chợ mua ít đồ tươi về nấu cho Vi Tinh.
Vừa ra khỏi con
ngõ công ty, đã thấy Dương Mỹ Ngọc cùng một cậu thanh niên đang giành
nhau cái gì đó, cậu kia tóc nhuộm vàng hoe. Bà Vi từng trông thấy cậu ta một lần, cưỡi xe máy đến đón Dương Mỹ Ngọc, nói là bạn trai cô, hình
như học trường nghệ thuật gì đó.
Hai người không biết nói gì, cậu tóc vàng đột nhiên giật lấy túi xách của