
a ngoài đi làm, ngày ngày bị khóa trong nhà nấu cơm, hầu hạ hắn.
Hoàng Phi cũng không lo cô lại chạy trốn, nơi làm việc, địa chỉ, điện
thoại của Giang Sơn, thậm chí anh sống ở đâu, hắn đã nắm chắc trong tay
từ lâu, hắn không tin Hà Ninh có đủ can đảm nói hết mọi chuyện với Giang Sơn, lôi anh vào chuyện này. Không khó để nhận ra, cô thật sự có tình
cảm với thằng đẹp mã kia, Hoàng Phi cười nhạt nghĩ, chưa có ai vượt mặt
lão tử ta đây.
“Thôi, tắt đèn, đi ngủ, mai là ngày trọng đại,
chắc còn có màn bố con nhận nhau nữa kìa, cứ gọi là cảm động phải biết,
đúng không?” Uống xong cốc nước ấm, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, Hoàng Phi bắt đầu đứng dậy cởi quần áo. Hà Ninh đứng trơ ra bất động bên bàn, Hoàng Phi cũng không giục cô, càng kéo dài thời gian, cô càng phải chịu dày vò thêm.
Cuối cùng, đèn cũng đã tắt…
“Chị, đồ đạc chị mang đầy đủ chưa? Đừng có quên đấy, người ta đã nói rồi, muốn xem đồ
trên người đứa bé khi ấy, không là không có cách nào nhận được đâu!”
Dương Mỹ Ngọc dặn dò qua điện thoại. “Ừ, em cứ yên tâm.” Dương Mỹ Lan
liên tục đáp. “Nhớ phải giữ bí mật đấy!” Dương Mỹ Ngọc dặn dò thêm một
câu nữa, rồi mới cúp máy.
“Mỹ Lan, bao giờ cô đưa Ái Gia đi khám
bệnh đấy?” thấy cô nghe xong điện thoại, cô giáo Trương tiện thể hỏi.
“Em đi bây giờ đây.” Dương Mỹ Lan mỉm cười đáp. Vừa hay mấy hôm nay Ái
Gia lại bắt đầu ho và hơi hâm hấp sốt, cô lấy cớ đưa bé đi khám bệnh,
tiện thể đi gặp người nhà kia luôn.
Dương Mỹ Ngọc nói rồi, người
ta trong chốc lát cũng chưa nghĩ đến việc nhận về, chỉ muốn xem xem đứa
bé có khỏe không thôi, nếu thật là người nhà, có thể sẽ được cho ít tiền hay gì đó. Chị không được vội vàng bắt người ta phải nhận, cứ từ từ,
tối thiểu được ít tiền đưa Ái Gia đi khám bệnh cũng tốt lắm rồi. Chuyện
này không vội được, chị ép người ta quá, người ta không nhận thì làm thế nào? Dương Mỹ Lan thấy em gái nói rất có lý, cô không hé răng với bất
cứ ai, lẳng lặng đem theo cái áo bông và tấm chăn quấn Ái Gia lúc đưa
tới viện phúc lợi, rồi bế đứa bé ra cổng viện.
Dương Mỹ Ngọc vừa
gác máy ngẩng đầu lên, thấy bà Vi đang nói chuyện với ông chủ trong sân, ông chủ đang dương dương đắc ý khoe khoang con BMW mới mua, chỉ trước
chỉ sau cho bà Vi xem, nét mặt bà Vi có phần kì lạ, vẻ muốn cười nhưng
lại phải cố nín, chỉ liên tục gật gù. Không lâu sau, ông chủ trèo lên
con xe mới lái đi, bà Vi trở lại phòng làm việc.
“Chị Hứa, có
chuyện gì mà vui thế? Ông chủ kể chuyện cười à?” Dương Mỹ Ngọc đi tới ra vẻ thân thiết khoác tay bà Vi. Vừa rồi ông chủ khoe vói bà con xe BMW
mới mua, xe nhập khẩu thì chê đắt, nên mua con Brilliance-BMW sản xuất
trong nước, phía đuôi xe còn viết đầy đủ cả hàng chữ.
Ông sợ
người ta trông thấy lại khinh ông mua BMW trong nước, nên định bóc hết
mấy chữ đó ra, nhưng bóc hết thì lại lo có người không hiểu biết lại
không biết xe ông là hàng hiệu, kết quả là bà Vi thấy đuôi xe chỉ còn
mấy chữ “BMW” sáng loáng! Chẳng thà bóc hết ra còn hơn, bà lúc ấy muốn
cười, nhưng trước mặt ông chủ đành cố nhịn.
Đang định về kể cho
ông xã với Vi Tinh nghe, giờ nghe Dương Mỹ Ngọc hỏi, bà đương nhiên
không thể nói thật: “Ờ, không có gì, con gái tôi chiều này là về rồi,
vừa nãy ra xin phép ông chủ, chiều về sớm một chút.” Bà Vi tìm đại một
cái cớ, có điều vừa nghĩ đến việc sắp gặp lại con gái, bà cũng vui mừng
thật.
“Con gái chị đi học Singapore về à? Thích thật đấy, nếu
không muốn nói là ghen tị chết đi được, dân công sở ở công ty nước ngoài đúng là khác thật, lại còn xinh đẹp nữa, ôi, kiếp này thì không tới
lượt em rồi.” Vẻ mặt Dương Mỹ Ngọc vô cùng ngưỡng mộ. Lần trước Vi Tinh
được nghỉ đến đón bà Vi đi làm về, họ từng gặp một lần. Bà Vi tuy trước
giờ không thích Dương Mỹ Ngọc, song lời nói và nét mặt cô vẫn khiến
người ta thấy dễ chịu, bà cười, “Cô còn trẻ mà, tương lai còn dài lắm,
cứ từ từ.”
“Vậy chị Hứa mau về đi, đúng rồi, vừa nãy thẩm mỹ viện Roland nói muốn thanh toán, anh Lý lại không có ở đây, vậy để em đi lấy séc về nhé?” Dương Mỹ Ngọc kéo tay bà Vi bước ra ngoài. “Ờ, cũng được,
vậy làm phiền cô rồi.” Bà Vi biết thừa cô muốn ra ngoài lượn lờ, không
muốn ngồi chết dí ở văn phòng. Giờ mà đi, chắc cả buổi chiều chưa chắc
đã về, hôm nay Vi Tinh về, tâm trạng bà đang vui, nên đồng ý.
Dương Mỹ Ngọc nhất quyết đòi đưa bà Vi về phòng, rồi mới trở về chỗ ngồi lấy
túi đi, ra đến đường vội chặn ngay một cái taxi, lên xe báo địa chỉ với
lái xe xong, liền ngồi tần ngần nghĩ ngợi. Cả một bụng toan tính, tuy
Hoàng Phi đã đồng ý đưa cô 3.000 tệ gọi là cảm ơn, nhưng giờ mới đưa có
1.000, mà còn bảo cô, không được đến cùng.
Tuy Hoàng Phi nói năng rất khách sáo, bảo em gái mình có thể cùng đi, sợ người đông lại sinh
chuyện, không muốn gặp người ngoài, v.v…, song cô căn bản không tin, vả
lại hắn càng nói thế, cô càng nghi ngờ hắn định ăn quỵt. Tuy từ lúc hai
người quen biết, Hoàng Phi vẫn luôn đối xử tử tế với cô, nhưng vẻ hung
tợn khi hắn đánh Hà Ninh lần trước, Dương Mỹ Ngọc vẫn nhớ rất rõ, nên
cũng không