Polaroid
Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326354

Bình chọn: 8.5.00/10/635 lượt.

Dương Mỹ Ngọc, lục lọi một
hồi, sau cùng cầm điện thoại của Dương Mỹ Ngọc nhét vào tọt vào túi, rồi đẩy Dương Mỹ Ngọc chạy đuổi theo một cái, quay người đi thẳng. Hắn
ngẩng đầu lên thấy bà Vi đang nhìn mình, chẳng hề nể nang gì trừng mắt
nhìn bà Vi một cái, ý như đừng cố dây vào chuyện người khác, rồi mới
chạy.

Bà Vi chau mày, nghĩ bụng không hiểu loại người gì nữa, đàn ông bây giờ thịnh hành đánh phụ nữ hay sao? Đang do dự không biết có
nên tới hỏi han không, thì thấy Dương Mỹ Ngọc cũng không đuổi theo nữa,
chỉ ngồi bệt xuống bên đường, vùi đầu vào cánh tay, bờ vai rung rung,
hình như đang khóc.

Bà Vi khẽ thở dài, chuyện của bọn trẻ chẳng
cách nào quản nổi. Bà dè dặt bước vòng qua, nghĩ bụng vẫn con gái mình
là nhất, nghe lời, tìm bạn trai cũng xem như có mắt nhìn. Ông xã nói
đúng, con người ta không thể lựa chọn bố mẹ cho mình, có người có mẹ như thế, Mễ Dương thực ra cũng rất đáng thương…

“Vi Tinh, cô bạn của cậu ở đâu rồi?” Ra khỏi cửa hải quan, Á Quân đã ngó nghiêng xung quanh, Vi Tinh vừa xuống máy bay liền nhắn tin đã an toàn trở về gửi cho mẹ
già, Mễ Dương và Đào Hương. Mẹ già lập tức gọi điện cho cô, hai người
kia thì không thấy động tĩnh gì. Mễ Dương thì chắc đang làm nhiệm vụ,
không trả lời điện thoại, tin nhắn là chuyện thường, nhưng Đào Hương nói sẽ ra đón mình cũng không trả lời thì đúng là lạ thật.

Do chỗ
cửa hải quân có chút rắc rối, nhất thời không để ý, giờ mọi người đều ra cả rồi, vẫn không thấy bóng dáng Đào Hương đâu. “Xin lỗi, thuê bao quý
khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…” giọng nữ nhẹ
nhàng nhưng máy móc vọng lại, không phải chứ? Vi Tinh cảm thấy không thể nào, Đào Hương trước nay làm việc rất chắc chắn, sao lại có thể tắt máy vào lúc này chứ?

Vi Tinh cũng không dám đi, đành kéo Á Quân cùng đợi, cũng gần cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn không thấy tăm hơi Đào Hương
đâu, điện thoại thì vẫn tắt máy. Cũng không thể đợi đến trời sáng chứ,
mà còn cả Á Quân nữa, Vi Tinh bắt đầu thấy lo lắng đành chia tay Á Quân, bắt xe về nhà. Bác tài vừa nghe thấy ngoài đường vành đai 5 phía tây,
ngon rồi! Mừng như bắt được vàng, nhanh nhẹn giúp Vi Tinh cất hành lý
vào thùng sau.

Vi Tinh gọi điện thoại cho Đào Hương, vẫn không
được, lại gọi cho Mễ Dương, cũng lại tắt máy rồi, Vi Tinh lúc này thực
sự hơi lo rồi, xảy ra chuyện gì chứ… Phỉ thui phỉ thui cái mồm! Nghĩ đi
nghĩ lại suốt dọc đường về, trông thấy đã sắp về đến nhà rồi, mà điện
thoại hai người kia vẫn không gọi được. Vi Tinh cũng không còn cách nào, đành về nhà đã rồi tính.

Về đến nhà, ôm bố mẹ thắm thiết một
lúc, thì điện thoại réo vang. Vi Tinh chạy lại xem, là Mễ Dương! Một
bụng lo lắng thoắt cái biến thành lửa giận, bắt máy là bắt đầu gào: “Đại Mễ chết tiệt, cậu nói xem có chuyện gì hả! Tắt máy làm gì chứ! Cậu có
biết tớ ở sân bay…” Chưa nói hết câu, Vi Tinh bỗng chết lặng, ông bà Vi
đang bận sắp xếp hành lý và bày biện đồ ăn cũng sững lại, chỉ thấy sắc
mặt Vi Tinh thoáng chốc chuyển sang trắng bệch, cô lắp ba lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu nói sao cơ? Đào Hương làm sao…”

“Lách cách” một tiếng,
khóa cửa bật mở, cái cửa vốn đã cũ mèm bị đá tung ra, Hoàng Phi mướt mát mồ hôi xông vào. Hà Ninh đang ngồi trơ như gỗ trên giường, trong tay
nắm chặt tờ giấy, thấy hắn vào, nhất thời chỉ trợn mắt lên nhìn, không
nhúc nhích. Hoàng Phi không thèm ngó ngàng tới cô, lật tung hòm tủ tìm
đồ, “Cái kéo để đâu rồi?!” Hắn đầu cũng không ngoảnh lại hỏi, sau lưng
vẫn không động tĩnh gì.

Hoàng Phi vốn đã nộ khí công tâm, quay
lại thấy Hà Ninh vẫn ngồi ngây ra, hắn bước mấy bước tới, lại một cái
tát, “Bốp!” một tiếng, Hà Ninh ngã nghiêng xuống giường. “Shit! Tao hỏi
mày đấy, không nghe thấy à?” Mặt Hoàng Phi biến dạng. Hà Ninh như vừa
bừng tỉnh cơn mộng, sấp ngửa tìm kéo đưa cho hắn.

“Lách cách,
lách cách!” Hoàng Phi cắt tung cái áo bông ra, Hà Ninh đột nhiên lao
đến, “Áo của con tôi! Con tôi đâu! Con tôi sao rồi! Hả! Sao anh lại cắt
tan nó ra thế này?!” Cô định xông vào cướp cái áo, thì bị Hoàng Phi thúc cùi chỏ xô ngã, “Cút ra, còn lôi thôi ông mày giết mày trước!”, “Ha ha
ha!”. Không lâu sau, Hoàng Phi cười phá lên, Hà Ninh ngồi trên đất thấy
hắn từ đống vải vụn nhặt ra một cái chìa khóa nhỏ, giơ lên trước mắt
ngắm nghía, vẻ tham lam không thể giấu giếm.

“Đấy là cái gì?” Hà
Ninh không hay biết gì hỏi, “Hừm, đại phú quý.” Hoàng Phi cẩn thận cất
kỹ chìa khóa. Những suy đoán của Đinh Tử và Mễ Dương quả không sai,
Hoàng Phi là tên kẻ cắp chuyên nghiệp, hắn vì nghiện hút mà bập vào con
đường này. Nhà giàu kia có người họ hàng là con bạc, trước đó vì chuyện
mượn tiền mà nảy sinh lục đục với người chị họ xa giàu có kia, hắn ngoài mặt vẫn kính cẩn lái xe cho chị họ, nhưng sau lưng lại tìm đến kẻ cùng
một ruộc là Hoàng Phi, ra tay trộm bộ nữ trang đắt giá nhất của nhà bà
chị.

Hoàng Phi đã có tiền án, còn con bạc kia thì chưa, hai người bàn tính kỹ càng, nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn, con bạc kia sai
vợ ra ngân hàng mở một két bảo hiểm, đem đồ nữ trang