
g, bên dưới là những hạt gạo
mềm nở bung, ăn kèm bánh mì nhỏ bằng bàn tay phết bơ và dĩ nhiên, rượu vang.
Súp cá mặn Món xúp cá ngày hôm sau khác hẳn, nấu với
rất nhiều cà chua nghiền đỏ tươi kèm rau thơm nhuyễn, tôm lột vỏ đỏ hồng lặn
bên dưới chung với cá trắng phau, ăn với bánh mì nướng xắt khoanh chấm dầu
ôliu. Mỗi loại xúp ngon mỗi kiểu, ngọt lừ vì nấu bằng hải sản tươi. Xúp cá ngày
thứ hai này là món khai vị cho một set menu buổi trưa giá chỉ 14 euro của một
nhà hàng hạng sang bên biển, thực đơn này ở những thành phố châu u khác ở nhà
hàng sang như vậy giá gấp ba, bốn lần, vì ngòai xúp cá còn có món chính phile
cá nướng than vàng óng, ăn kèm một tô rau trộn khổng lồ đầy dưa leo, cà chua,
xà lách, bắp ngọt và hành tây, cuối buổi lại tráng miệng bằng ly cocktail trái
cây xắt hạt lựu chua chua ngọt ngọt. Bàn tôi ngồi hướng ngay ra Địa Trung Hải xanh
thẳm lấp loáng nắng trưa, trong những cơn gió lồng lộng thỏi từ biển thật
thích. Về lại Anh, mỗi lần tôi khoe bữa ăn này, bụng ai cũng sôi lên sùng sục.
Ở Slovenia, tôi thích thú nhận ra ngay cả những
thành phố du lịch vẫn không thấy bóng dáng các quán ăn nhanh hay các chuỗi cà
phê toàn cầu. Đất nước Đông u này vẫn tự hào là một trong những nơi khởi nguồn
"ăn chậm", với những buổi họp mặt bạn bè, những bữa ăn ở các nông
trang hoặc các nhà hàng theo trào lưu này, mỗi bữa từ tám món trở lên, tất cả đều
được nấu theo kiểu cổ, được mang ra lần lượt và mỗi món được uống với mỗi loại
rượu khác nhau.
Bữa "ăn chậm" cũng là dịp trò chuyện trong
không gian ấm áo thư giãn, để vào tuần lễ mới tiếp tục với công việc bận rộn.
Nhưng tôi không tham gia vào bữa "ăn chậm"
nào, một phần vì mỗi bữa hơn tám món chắc sẽ lên ký vùnvụt, một phần vì chỉ một
tuần ăn uống bình thường ở Slovenia thôi đã ngon quên đường về.
Ăn hàng chợ
Helsinki Có lần tôi đọc một vài viết của nhà văn Nguyễn Tuân về phở, trong đó lấy
bối cảnh chuyến đi tham gia hội nghị tại thủ đô Helsinki, Phần Lan của ông và một
số người Việt làm trong các lĩnh vực khác nhau. Đại loại trong bài viết có phần
chê món sở tại khó ăn và nói lên nỗi nhớ nhà, nhớ món ăn quê hương, đặc biệt là
phở.
“Mỗi ngày ăn ba bữa, khẩu phần thừa thãi bổ béo.
Nghi thức lúc ăn thật là trang trọng: đồ sứ, pha lê, kắn bàn trắng muốt, quanh
bàn ăn chốc chốc lại cử nhạc, những chị đưa món ăn trông đẹp như rượu rót trong
các truyện thần thoại phương Bắc này. Tôi hào hứng làm việc liền liền ở Đại hội
Hòa bình thế giới, cơ thể nhịp đều, tâm trí có nhiều sáng kiến. Nhưng ăn uống
sao không thấy ngon. Người ta thường nói rằng những bậc vĩ nhân hoặc hiền giả
có chí lớn chỉ biết có sự nghiệp mà rấy coi nhẹ miếng ăn. Nhưng trường hợp tôi
kể ra đây chỉ là cái trường hợp thông thường của một con người bình thường
thôi.” “Này, các cậu có thấy món ăn ở Phần Lan có nhiều cái rất kỳ quặc không.
Thịt bò rán, lại phiết mứt công phi chưa ngọt sắt
lên trên.
Cam chanh lại ăn kèm với cá gỏi. Cơm lại ướp vào tủ
nước đá, mình thấy đĩa cơm có khói, lúc ăn buốt đến chân răng.
Nghệ thuật ẩm thực tôi gọi tên là lối nấu nướng của
trường phái lập thể. Cho nên tôi càng thấy cần phải trở về với món quà cổ điển
rất tính chất dân tộc của ta, tức là phở.” Bài viết rất hay, mô tả được những
cung bậc, sắc thái của món ăn quốc hồn quốc túy Việt Nam. Tôi đảm bảo ai đọc xong
bài này cũng muốn chạy ra quán phở mưa ngay một tô bốc khói nghi ngút thơm lừng
thịt bò tái và tiêu xay, thoảng nhẹ mùi gừng và hành hoa, xì xụp ăn. Chỉ có điều
tôi thấy tiếc cho các nhà văn nước ta, chỉ ăn những món được phục vụ tại hội
nghị mà không chịu ra ngoài dạo chợ Helsinki, ăn những món người dân địa phương
thường ăn, để thưởng thức được hết hồn ẩm thực của đất nước xa xôi này.
Đi lòng vòng quanh chợ là một trong những thú vui lớn
nhất của tôi mỗi lần có dịp đến Scandinavia, bởi lẽ đó cũng là một phần đời sống
văn hóa của bán đảo hàn đới. Chợ mùa thu ở đây là cả một rừng màu sắc tươi tắn
như thể để dung hòa bầu trời xám và những cơn mưa Bắc u đỏng đảnh chợt ào đến rồi
đi làm ướt áo người qua đường. Theo lời mách bảo của nhiều người, tôi đến
Kauppatori, ngôi chợ ngoài trời ở quảng trường trung tâm thành phố, ngay cạnh cảng
thuyền. Đó là một ngày chủ nhật không được đẹp trời cho lắm, mưa lâm thâm và
mây về giăng kín trên cao. Tôi đến đúng vào dịp hội trưng bày thuyền, rất nhiều
thuyền gỗ, cả xưa lần hiện đại, về neo bên cảng, cánh buồm vươn bay phần phật
trong gió. Mùa này vắng du khách nên xung quang toàn thấy người địa phương đi
mua sắm và ăn uống ngày cuối tuần, trông ai cũng vui vẻ hồ hởi.
Ngay lối vào là quầy trái cây tươi rực rỡ. Sở dĩ tôi
nói thích chợ xứ Scandinavia là vì trái cây và rau củ phong phú nơi đây. So với
Phần Lan, các nước Anh hay Pháp kém xa về chủng loại berry tươi mọng. Đứng trước
các quầy trái cây, bạn dễ bị “chóng mặt” không biết phải chọn lựa gì, vì berry ở
đây loại nào trông cùng ngon lành, căng mẩy, nhất là dây mây (cloudberry) múi
tròn mọng màu hổ phách mọc hoang trong những cánh rừng xứ Lapland – quê hươn