
p. “Nếu An Thịnh cũng sụp đổ, tôi
chẳng còn gì nữa, sau này tôi biết ăn nói với bố tôi thế nào?”
(*)ST viết tắt của từ special Treatment, tức là xử lý đặc biệt những công ty lên sàn có vấn đề.
Tô Mạt vốn định ra ban công thu quần áo. Cô đứng im lặng một lúc rồi âm thầm quay về phòng.
Đối tượng xem mặt liên tục gửi tin nhắn.
Phó Lệ Lợi cũng tiết lộ, ban đầu nghe nói cô là người ngoại tỉnh, lại phải
nuôi con nhỏ, đối phương không mấy hài lòng, nhưng sau khi gặp mặt, anh
rất có cảm tình với cô nên có ý đi sâu tìm hiểu.
Nể mặt Chủ nhiệm Phó, Tô Mạt cũng không tiện từ chối thẳng.
Lại cùng người ta đi ăn một bữa cơm, đi xem phim và đi dạo công viên, Tô
Mạt vẫn không có cảm giác. Cô cũng không rõ mình bận rộn hò hẹn để làm
gì. Biết rõ mình không có ý định “Cắm rễ” ở Nam Chiêm, việc gì phải dây
dưa với người ở đây?
Con người đối phương không tồi, Tô Mạt muốn nói rõ với anh ta nhưng cô thầm tính toán, nếu sau này đổi công việc, người đó làm ở bộ phận nhân sự,
biết đâu có thể nhờ vả. Tô Mạt định tìm một nhà hàng cao cấp để mời đối
phương ăn cơm, cô nói trước là cô mời, một là trả nợ những lần anh ta
mời, hai là thử tìm cách làm bạn bè bình thường.
Đối phương cảm thấy cô rất thú vị, anh ta cười, nói. “Trông cô có vẻ thanh
tú, ai ngờ lại là người mạnh mẽ, quyết đoán. Cô làm vậy là không nể mặt
đàn ông chúng tôi rồi!” Tuy nói thế nhưng vì muốn gặp Tô Mạt, anh ta
đành đồng ý.
Đối phương vừa nhiệt tình vừa chân thành khiến Tô Mạt cảm thấy mình chẳng ra sao.
Cô chọn địa điểm, người đàn ông cố tình rời cuộc hẹn tới chiều thứ bảy. Tô Mạt hiểu ý anh ta. Buổi tối thứ Bảy nhàn rỗi, nếu hai bên có cảm giác
không tồi thì còn có thể tiếp tục hẹn gặp mặt vào ngày chủ nhật.
Tô Mạt vừa chọn quần áo vừa ngẫm nghĩ phải nói làm sao cho thích hợp. Bên
dưới có tiếng động, chắc Vương Cư An về nhà. Cô tưởng hôm nay anh phải
tiếp khách nên sẽ đi vắng cả ngày.
Quần áo trên người xộc xệch, cô vội đóng cửa phòng ngủ.
Hôm nay, Vương Cư An dự cuộc họp với các cổ đông lâu năm. Vì xảy ra vụ An
Thịnh vi phạm quy định bảo đảm và vấn đề cổ phần bị đem cầm cố bị thua
lỗ, mọi người đã biểu quyết đồng ý, bãi miễn chức vụ chủ tịch của Vương Á Nam, đồng thời bắt tay dự thảo bản thỏa thuận chuyển nhượng quyền nắm
giữ cổ phần. Tuy vẫn chưa công bố ra bên ngoài nhưng khoảng cách đến
thắng lợi cuối cùng chỉ còn một bước, anh sẽ chính thức nhận chức vụ mới vào đại hội cổ đông tháng sau.
Một cuộc “đổi ngôi” đến bất thình lình khiến các cổ đông chấn động, nhưng
Vương Cư An lại cảm thấy không đủ kích thích. Sau khi mọi người giải
tán, Vương Cư An thử ngồi vào vị trí đầu tiên ở phòng hội nghị. Anh
không cảm thấy hưng phấn như tưởng tượng, ngược lại trong lòng trống
trải, giống không gian rộng lớn này. Anh châm điếu thuốc, tựa vào thành
ghế, hai chân gác lên bàn, bỗng dưng cảm thấy vô vị.
Sau đó, Vương Cư An lái xe về ngôi biệt thự gần bờ biển. Anh chỉ đỗ ngoài
cửa, đưa mắt nhìn lên tầng hai. Cửa sổ ở nơi đó khép chặt. Anh ngồi
trong xe suốt một buổi chiều.
Tô Mạt thay quần áo, xuống tầng dưới, Vương Cư An quay người nhìn cô.
“Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà”. Cô thông báo. “Tôi đã nấu xong rồi, thức ăn đã bày sẵn trên bàn”.
Vương Cư An chỉ quan sát cô, không trả lời. Anh đột nhiên hỏi: “Em ăn mặc kiểu gì đấy?”
Tô Mạt cúi đầu. hôm nay, cô mặc bộ váy mua ở cửa hàng đồ hiệu Giang Nam
lần trước, bên ngoài là chiếc áo khoác dày, không có gì bất ổn. Cô giải
thích: “Nơi tới ăn cầu kỳ một chút”.
“Ai mời em?” Vương Cư An hỏi.
Tô Mạt thật thà đáp. “Người ta mời tôi mấy lần, hôm nay tôi mời lại”.
Vài giây sau, Vương Cư An nói: “Nếu đối phương là đàn ông, anh ta nhất định sẽ không để em thanh toán”.
Tô Mạt lặng thinh. Chợt nhớ ra di động vẫn còn ở trên phòng, cô liền đi lên lấy điện thoại.
Vương Cư An đi theo cô.
Tô Mạt không bận tâm, vừa đeo hoa tai vừa nói: “Tôi là xong quần áo rồi,
để ở đầu giường của anh”. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô vội lấy điện thoại từ dưới gối lên nghe.
Đối phương hỏi cô có cần tới đón cô không. Tô Mạt từ chối, nói bây giờ có lẽ bị tắc đường, cô sẽ đến muộn một chút.
Người ở đầu máy bên kia đáp, đến muộn cũng không sao, bao lâu anh ta cũng sẽ
đợi. Tô Mạt còn chưa trả lời, người ở đằng sau đột nhiên áp vào sống
lưng cô. Tô Mạt giật mình kêu một tiếng. người ở đầu máy bên kia hỏi:
“Cô sao vậy?”
Tô Mạt không dám phản ứng mạnh, chỉ cố gắng né tránh. “Không sao… Tôi… tôi đi ngay bây giờ…” Còn chưa nói hết câu, cô đã bị Vương Cư An đẩy xuống
giường.
Anh đè chân lên mông cô, một tay giật điện thoại của cô nhưng không tắt máy mà ném sang đầu giường bên này. Tô Mạt hoảng loạn đẩy người anh nhưng
bị anh giữ chặt. Anh thuận thế cởi áo khoác trên người cô.
Ở đầu máy bên kia vang lên tiếng nói sốt ruột của người đàn ông, còn đầu
này là hai người đang vật lộn, may mà không phát ra tiếng động. Váy bị
tốc lên tận thắt lưng, Tô Mạt ra sức đẩy Vương Cư An, đánh anh nhưng
không có tác dụng, ngược lại khiến người đổ mồ hôi. Cô càng phản kháng,
anh càng cứng rắn. một tay anh túm ha