
ạng đó, anh chê tay nghề
chẳng ra sao. Cấp dưới vì sở thích của anh đã phải đi lùng sục khắp nơi, mãi mới tìm được thợ massage trung y lành nghề biết bấm huyệt đạo.
Châu Viễn Sơn chào hỏi một tiếng, lấy lon bia từ tủ lạnh, ngồi xuống chiếc
ghế mây ở bên cạnh Vương Cư An. Anh ta mở nắp lon bia, ngẩng đầu uống
mấy hớp, mới cảm thấy dễ chịu. Vương Cư An nhắc thợ massage: "Bên phải,
giúp tôi bấm kỹ ở khu vực thắt lưng."
Châu Viễn Sơn cười nói: "Anh chơi kiểu gì đến mức hỏng cả thắt lưng thế?"
Vương Cư An trả lời: "Chơi đâu? Tôi nửa tháng nay không chơi rồi. Ngồi mười
mấy tiếng đồng hồ máy bay, vừa mới về đến nhà. Buổi tối hôm trước có
chơi một lúc, đi bộ ở trong rừng bao lâu, thu hoạch không ít. Bọn tôi
bắt được mấy con lợn rừng...sau đó ngủ lại ở nông trại, chiếc giường đó
mềm quá, khiến tôi đau cả lưng...Bây giờ bên đó đúng là mùa săn bắn, ai
bảo chú không đi. Lần này chúng tôi đi sớm nên bắt được kha khá."
Châu Viễn Sơn nghe Vương Cư An kể chuyện đi săn ở Pháp, anh ta nói: "Tôi quả thực không có thời gian, sở vừa nhận mấy vụ án lớn, có gì để lần sau."
Vương Cư An hỏi anh ta: "Vụ tôi nhờ chú thế nào rồi? Đã giải quyết xong chưa?"
Châu Viễn Sơn đáp: "Tôi nói với cô ta mấy ngày nữa anh mới về. Mua xong quần áo, tôi liền đưa cô ta về nhà." Anh ta tựa người vào thành ghế phía
sau: "Cùng phụ nữ đi shopping đúng là lao động thể lực. Sau này anh đừng giao cho tôi mấy việc như vậy."
Vương Cư An cười cười: "Bảo chú đi tìm hiểu đàn bà, càng có lợi cho chú. Phụ
nữ ở trên đời cũng chỉ có mấy loại mà thôi." Nói đến đây, Vương Cư An
bảo thợ massage dừng lại, anh mặc áo choàng tắm ngồi dậy: "Có loại đàn
bà lấy danh nghĩa tình cảm bám dính lấy chú không rời, loại này phiền
phức nhất. Có loại nhằm vào chú chỉ với mục đích nhắm đến túi tiền của
chú, loại này rất tham lam. Nói chung, chú nên tìm loại đầu óc đơn giản
một chút, ít nhất là người sạch sẽ, không cần lo nghĩ nhiều. Con người
sống ở trên đời không thể có quá nhiều yêu cầu đòi hỏi."
Châu Viễn Sơn gật đầu phụ họa, trong lòng thầm nghĩ: "tay này hôm nay tự
nhiên nhắc đến đầu óc đơn giản, đúng là bị đứt sợi dây thần kinh nào
đó."
Vương Cư An đi vào phòng lấy ra chai rượu vang uống dở, đổ vào cái ly, cầm
lên lắc lắc: "Sau này những chuyện tương tự không cần nhờ chú. Dù sao
chú cũng là cố vấn pháp luật của tập đoàn, để tài xế đi là được. Hôm nay ai cũng bận công việc, tôi lại bị con bé đó gây ầm ĩ đến mức hết cách."
Châu Viễn Sơn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói một câu: "Thật ra cũng không sao, buổi chiều nay coi như có giá trị."
Vương Cư An buột miệng hỏi: "Giá trị gì?"
Châu Viễn Sơn gãi gãi sau gáy, hơi ngượng ngùng: "Một cuộc gặp gỡ tốt lành."
Vương Cư An nhìn anh ta cười cười, không tiếp tục truy vấn. Đúng lúc này,
điện thoại của anh đổ chuông. Anh bắt máy, "ờ" một tiếng rồi lặng thinh, chờ đối phương mở miệng. Thần sắc của anh vẫn bình thản pha một chút
chế giễu. Đợi đối phương nói xong, anh mới lên tiếng: "Vương Tư Nguy,
chú có dự định là chuyện tốt, chú muốn đi công ty nào cũng không thành
vấn đề, nhưng ít nhất chú phải tạo ra ít thành tích cho tôi, để chặn
họng người khác. Chuyện xa xôi không nói, chỉ tính mảnh đất ở ngoại ô
phía tây, chú chạy bao lâu rồi? Nửa năm hay một năm? Đã giải quyết xong
chưa? Việc cỏn con cũng không làm tốt, chú còn mặt mũi đưa ra điều kiện
với tôi..."
Chỉ hai ba câu, Vương Cư An đã tống khứ em trai. Anh bỏ điện thoại, nhắm
mắt nghỉ ngơi. Anh rõ ràng đã bỏ câu chuyện của Châu Viễn Sơn ra khỏi
đầu óc. Có lẽ trong cuộc đời anh, cái gọi là "cuộc gặp gỡ tốt lành" xuất hiện quá nhiều, đạt được quá dễ dàng nên không hề để tâm.
Mặc dù trong quan hệ nam nữ, Vương Cư An tương đối phóng đãng nhưng đối với vấn đề con cái, anh vẫn bảo thủ và truyền thống như những ông bố bà mẹ
khác.
Vương Tiễn đã đổi hai ba trường học. Cậu bé vừa đẹp trai lại xuất thân từ gia đình giàu có nên đương nhiên được đám nữ sinh rất hoan nghênh. Dần dần, cậu ham chơi mà không có tinh thần học hành. Cậu vốn là đứa trẻ thông
minh, vậy mà lúc thì ba môn toán lý hóa không đạt yêu cầu, lúc thì chơi
bời bỡn cợt với đời như kẻ sành sỏi, lúc thì không coi ông bố ra gì.
Vương Cư An vì điều này bao đêm khó ngủ. Anh là người từng trải, biết rõ một người chơi bời từ nhỏ sau này sẽ khó hồi tâm kết hôn sinh con. Đáng tiếc là lịch sử luôn lặp lại một cách vô tình, con trai anh bây giờ
chính là bản sao của anh nhiều năm trước. Tuy anh cũng muốn làm tấm
gương tốt cho con, nhưng lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách,
giống hệt gương mặt của người phụ nữ trước và sau khi hóa trang.
Châu Viễn Sơn không để ý đến vấn đề nhức đầu của Vương Cư An, hỏi thẳng: "Con trai anh đâu rồi?"
Vương Cư An đáp: "Thời gian này tôi đi công tác nên tạm thời để nó ở nhà bà già."
Châu Viễn Sơn biết "bà già" mà Vương Cư An nhắc tới là cô ruột của anh.
Người phụ nữ đó ngoài năm mươi tuổi nhưng giữ gìn khá tốt nên trông trẻ
trung hơn độ tuổi.
Nhắc đến con trai, Vương Cư An lại không thể đè nén tâm trạng sốt ruột lo
âu. Trong lòng anh thầm nghĩ, không biết