
hiện nay đang ở đâu, cho tới bây giờ ta mới biết được
hành tung của Điền Tuấn.” Nàng thật sự không muốn biểu muội thất vọng,
nhưng là nàng không thể dấu chân tướng sự tình.
“Bối bối….
bối bối ở đâu?”, Trình Kỳ Kỳ lo âu bất an, nhíu mày nhắm lại hai mắt,
hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Đều là muội không tốt, muội không nên khiến cho sự tình càng thêm rắc rối hồ đồ.”
Hồng Tư Giai trong lòng chấn động: “Ngươi nói vậy là ý gì?”
Trình Kỳ Kỳ
trầm mặc một lát, xấu hổ chậm chạp ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào nói:
“Đừng nói với muội là Cổ Việt Mạn chưa hề nói cái gì.”
Giờ khắc chân tướng hoàn toàn hiển hiện rốt cục đến đây!
Nàng phải nghe được toàn bộ từ chính mồm Kỳ Kỳ nói ra.
“Cổ Việt Mạn có thể nói cho ta biết gì?”, nàng cẩn thận dò hỏi, giờ phút này toàn thân nổi lên một trận lạnh lẽo.
Lại là một hồi trầm mặc thật dài.
Trình Kỳ Kỳ sụt sịt mũi, “Muội đã làm cho sự tình hoàn toàn hỏng bét!”
Hồng Tư Giai có thể cảm nhận được nội tâm biểu muội đang vô cùng giãy giụa, nàng
thấy đau lòng lại bất an, “Ngươi làm chuyện gì?”
“Muội phạm
phải một sai lầm quá lớn, yêu phải một người không nên yêu.” Sự tình nếu đã không thể tránh khỏi, Kỳ Kỳ bèn nhỏ giọng thừa nhận.
Mọi lời An Trác nói đều là thật!
Hồng Tư Giai thấy đầu óc ầm ầm rung động như núi lở, “Ngươi yêu phải ai?”
Trong phút
chốc, Trình Kỳ Kỳ không nói nên lời, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm
cúi thấp đầu khóc, nức nở dùng âm lượng muỗi kêu trả lời: “Muội… muội
…đã yêu… Cổ Việt Mạn….”
Quả là hắn!
“Vì sao?
Điền Tuấn toàn tâm toàn ý yêu ngươi, ngươi lại đã yêu phải ông chủ của
hắn?”, Hồng Tư Giai vì tổn thương cùng bất công của Điền Tuấn, phẫn nộ
tăng cao âm lượng.
Trình Kỳ Kỳ
lấy tay lau đi nước mắt nơi hai gò má, “Sau khi muội sinh hạ bối bối,
Điền Tuấn vẫn như trước cứ phải đi công tác thật xa thường xuyên, tâm
tình muội thực rất kém, đúng lúc đó thì Cổ Việt Mạn lại phái riêng người tới chăm sóc bối bối, cũng thường xuyên đến thăm muội…”
“Liền bởi vậy mà ngươi đem quan tâm của hắn tưởng thành yêu?”, nàng có chút tức giận.
Trình Kỳ Kỳ
khóc không thành tiếng, mãnh liệt lắc đầu, “Muội đã thật sự hiểu sai,
lúc ấy đầu óc muội nhất định là bị điên rồi…. Muội không cố ý khiến sự
tình biến thành như vậy!” Ngẩng đầu, Kỳ Kỳ đưa đôi mắt thật to ứa đầy lệ nhìn nàng. “Sự thật muội vẫn luôn yêu Điền Tuấn!”
Gạt người! Hồng Tư Giai thấy tâm tình đi xuống trầm trọng, chân tướng đều giống hệt như lời An Trác nói.
“Ngươi nếu
thật sự yêu Điền Tuấn, tại sao còn ầm ĩ muốn ly hôn? Lại vì sao còn vô
liêm sỉ tưởng có thể lên giường Cổ Việt Mạn?!”, nàng vì Điền Tuấn kêu
oan nói thẳng, bỏ qua sự xấu hổ của Kỳ Kỳ.
Toàn thân Kỳ Kỳ không ngừng run run, thanh âm nức nở thành từng mảnh nhỏ: “Lúc đó
muội thật sự là bị ma quỷ ám ảnh, nơi này, nữ nhân nào cũng khát khao có được sự sủng ái của Cổ Việt Mạn, vì vậy mà muội… lại lầm tưởng quan tâm của hắn thành yêu, hiện tại đều đã rõ, này căn bản là người si nói
mộng, không phải sự thực!!”
Mọi chuyện
rốt cục cũng đưa hết ra ánh sáng, thực khiến người ta uể oải, Điền Tuấn
không sai mà lỗi cũng không phải ở Cổ Việt Mạn, tất cả là vì Kỳ Kỳ nhất
thời si mê tạo nên mưa gió.
Hồng Tư Giai than thở một tiếng: “Vì sao ngươi không nói rõ ràng ngay từ đầu?”
Trình Kỳ Kỳ chôn mặt trong lòng bàn tay, khiếp sợ nói: “Muội mà nói thật, tỷ nhất định sẽ không giúp.”
“Liền vì thế mà ngươi có thể để cho lương tâm xuyên tạc nói dối?!!”, nàng bùng nổ quát lớn.
“Muội không
phải cố ý… thật sự mà, Tư Giai…….. Muội không cố ý…..” Trình Kỳ Kỳ lớn
tiếng khóc, vẻ mặt kích động chộp lấy tay nàng.
Một câu nức
nở cùng hình ảnh Kỳ Kỳ khổ sở khóc lóc thương tâm, làm tâm nàng vốn cứng rắn nháy mắt hóa mềm, an ủi nói: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa, ít nhất bây giờ cũng đã biết hành tung của Điền Tuấn.”
“Nhưng là… bối bối ở đâu?” Thân là mẹ đều lo lắng khôn nguôi, mọi tâm tình đều viết hết trên mặt.
“Ta nghĩ bối bối nhất định rất tốt.” Hồng Tư Giai có thể khẳng định điểm này.
Tuy rằng Cổ
Việt Mạn thủy chung ngậm miệng không nói, nhưng mà từ giọng của hắn có
thể nghe ra được, hắn đã bố trí cho bối bối ở một nơi an toàn tuyệt đối.
“Tỷ chắc chắn bối bối yên lành?”, Trình Kỳ Kỳ hai mắt đẫm lệ nhìn Hồng Tư Giai.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, tỏ ý khẳng định, “Ngày mai ta và ngươi sẽ đi gặp Cổ Việt Mạn.”
“Gặp Cổ Việt Mạn?”, Kỳ Kỳ kinh hoảng, không thể tin lắc đầu nguầy nguậy. “Không! Muội không có dũng khí lại đối mặt hắn!”
Hồng Tư Giai kiên quyết nói: “Không, ngươi nhất định phải đi, ngươi phải giải thích
những chuyện sai trái cho bản thân! Chỉ có thế hắn mới tha thứ, mới nói
ra bối bối ở đâu.”
“Nhưng…”
Nàng biết
biểu muội xấu hổ, nhưng đây là biện pháp duy nhất. Nàng giữ lấy Kỳ Kỳ
đang run rẩy: “Ngày mai, dù có như thế nào, chúng ta nhất định phải lấy
được vị trí bối bối từ trong miệng hắn.”
Đúng vậy! Đây là biện pháp duy nhất, tuyệt không có con đường thứ hai!
Vì để cho biểu muội sớm được gặp con, sáng sớm, Hồng Tư Giai đã mang theo Kỳ Kỳ tới trước tòa thành Cổ Việt Mạn.
Trình Kỳ Kỳ
bất an ngó xung quanh, y như