
không? Trong võ lâm có rất
nhiều người nhắc đến đại nghĩa của muội, đến Đường phu nhân lần này cũng thấy
rất vui”.
Trên mặt Đường Duyệt không hề biểu lộ sự vui mừng.
Dường như nàng không hề để ý đến những lời Thương Dung nói, nàng hờ hững nói:
“Vậy sao?”.
Thương Dung nói: “Đúng vậy, mẫu thân muội còn đến thăm
muội, chỉ là lúc đó muội không biết thôi”.
Khóe môi Đường Duyệt lại nở một nụ cười kỳ lạ: “Đó có
lẽ… là do bà ấy bây giờ còn cần đến muội thôi”.
Thương Dung nói: “Ta nghe nói, người của hai gia tộc
Nam Cung, Thượng Quan và một số môn phái khác đã tìm đến để kết thân. Chỉ đợi muội
tỉnh lại, có thể đi xem xem, tất… có người muội thích”.
Giọng Đường Duyệt lạnh lùng: “Thương đại ca, nếu như
huynh đã nói xong, có thể đi ra ngoài được không? Muội muốn nghỉ một lát”.
Thương Dung chưa từng nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của
Đường Duyệt như vậy, chàng nhất thời không kịp định thần lại được. Lời nói lạnh
lùng, vô tình, giống như một gáo nước lạnh giội từ đầu xuống đến chân chàng.
Lần đầu tiên chàng được trải nghiệm cảm giác bị Đường
Duyệt lạnh nhạt là như thế nào. Xưa nay chàng vẫn biết, đối với Tô Mộng Chẩm,
đối với những người Đường Duyệt không hề để ý tới, nàng đều đối xử lạnh lùng
như vậy, không bao giờ nở một nụ cười thân thiện. nhưng chàng chưa từng nghĩ,
có một ngày, Đường Duyệt cũng sẽ nói với chàng những câu nói đó.
Thương Dung phát hiện ra, chàng hoàn toàn không thể
chịu đựng thái độ đó của nàng. Đường Duyệt có thể đối xử với những người khác
như vậy, nhưng sao có thể đối xử với chàng như thế? Cho nên, chàng lập tức nói
tiếp, thậm chí chưa kịp suy nghĩ và có phần vội vàng: “Xin lỗi, Tiểu Duyệt, là
huynh sai rồi, huynh không nên nói với muội những lời đó…”
Đường Duyệt dịu dàng trở lại, nàng than một tiếng:
“Không, người nói xin lỗi phải là muội mới đúng. Muội đã làm khó cho Thương đại
ca”.
Thương Dung nhận ra mình đã quá tùy tiện. Rõ ràng là
không thể chấp nhận, nhưng vẫn trăm phương nghìn kế muốn có được sự quan tâm,
chú ý của nàng.
“Thương đại ca, muội…” Đường Duyệt chưa nói hết câu,
nhưng bị một người chặn lại.
“Đường cô nương, nàng dường như quên mất phải đa tạ
một người”. Bên ngoài cửa, một nam nhân đột nhiên bước vào. Đôi mắt chứa đầy
tình cảm, trên môi nở một nụ cười. Tô Mộng Chẩm… Đường Duyệt nhìn hắn, chau
mày. Từ lúc bắt đầu tỉnh lại, nàng đã nhất thời bỏ qua tình tiết đó, chỉ vì
nàng biết, lúc đó, người bất chấp tất cả ôm lấy nàng chính là Tô Mộng Chẩm,
không sai.
Tô Mộng Chẩm cười cười nhìn hai người họ, trong lòng
hỗn loạn. vừa rồi đứng ngoài cửa, hắn đã nhìn thấy cảnh hai người họ gặp nhau.
Đường Duyệt thích Thương Dung, hắn đã sớm biết được điều này. Chỉ là khi tận
mắt nhìn thấy không khí ấm áp giữa họ, dường như không cho phép bất cứ người
nào chen chân phá vỡ, Tô Mộng Chẩm bỗng cảm thấy khó chịu khôn tả. Hai người ấy
dường như có một thế giới riêng, bất luận hắn có làm gì cũng không thể chen
chân vào được.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy ghét Thương Dung đến vậy.
Hắn lờ mờ nhận ra, trong lòng Đường Duyệt, Thương Dung là một bóng hình in vào
tim nàng rất sâu, rất nặng. Sâu nặng tới mức chỉ cần Thương Dung nói một câu
thôi cũng có thể làm cho nàng khóc hoặc cười.
Hắn có thể làm cho Thương Dung biến mất trên thế gian
này. Nhưng có thể làm chàng ấy biến mất trong lòng Đường Duyệt được không? Dù
cho Thương Dung chết nghìn lần, vạn lần thì cũng chỉ khiến cho nàng thêm nhớ
thêm thương chàng mà thôi.
“Lẽ nào nàng đã quên người ôm lấy nàng chính là ta
sao?” Khuôn mặt Tô Mộng Chẩm khi cười càng hiền từ bao nhiêu thì lại thể hiện
ác ý bấy nhiêu. Hắn bước đến bên giường, đặt tay lên trán Đường Duyệt: “Cuối
cùng cũng đã hết nóng rồi. Hơn nửa tháng nay, nàng sốt liên miên, đã mấy lần
suýt mất mạng, làm ta lo quá”.
Hắn dường như không biết xấu hổ, nói nửa giả nửa thật.
Nàng sốt là việc có thật, nhưng hắn mượn cơ hội công kích cũng là có thật. Hắn
biết rõ Thương Dung vì đi tìm hòa thượng Cửu Niệm nên không thể ở bên cạnh
Đường Duyệt. Thực chất, lấy cớ Đường Duyệt bị thương, Tô Mộng Chẩm có thể chữa
trị, nhưng không có cách nào đoán được rốt cuộc tới lúc nào nàng mới có thể hồi
phục lại. So với chân khí chính thống của Cửu Niệm hòa thượng, võ công của Tô
Mộng Chẩm thuộc phái âm nhu, không thích hợp để xua đuổi hàn khí trong cơ thể
nàng, cho nên hắn mới không dám ra tay chữa trị cho nàng.
Thương Dung ra khỏi phòng của Đường Duyệt, bèn đi đến
phòng của Cửu Niệm đại sư. Để thuận tiện cho việc chữa trị, Cửu Niệm đại sư đã
được sắp xếp ở Khiên Cơ Viên, nơi gần phòng của Đường Duyệt nhất. Thương Dung
đi một mạch đến cửa phòng đại sư, giơ tay gõ cửa. Nhưng đột nhiên chàng dừng
lại một lúc, rồi buông tay, quay người định bước đi.
“Đã đến đây rồi thì hãy vào đi!” Một giọng già nua từ
trong phòng vọng ra.
Thương Dung do dự một lát, rồi đẩy cửa bước vào. Nơi
đây vốn là một phòng khách được bài trí rất trang trọng. sau khi Cửu Niệm đại
sư đến, Đường Gia Bảo muốn bố trí một thiền thất cho ông, nhưng Cửu Niệm ngăn
lại. Ông nói, ông là hòa thượng,