Insane
Nhất Đao Khuynh Thành

Nhất Đao Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210405

Bình chọn: 7.5.00/10/1040 lượt.

y đã đau khổ đến nhường nào…”.

Tô Mộng Chẩm cười to: “Đúng là điên! Tay nàng ấy sống

chết nắm lấy một vật mà không buông, chỉ để có thể có được điều đó. Khi nàng ấy

buông tay rồi, chẳng lẽ cả thế giới rộng lớn này không chờ đợi gì ở nàng ấy

sao? Có nhiều sự lựa chọn không phải là tốt hơn sao?”.

Thương Dung nói: “Trước đây ta cũng từng hối hân,

không nên khuyên nàng ấy như vậy. Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng ấy thì lại suy

nghĩ khác”.

“Ồ!” Tô Mộng Chẩm mở to mắt.

“Trong những năm qua, chắc chắn Đường Tứ phu nhân đã

khiến cho nàng ấy cảm thấy đau khổ, nhưng có một người mẹ luôn đối xử không tốt

với nàng ấy như vậy thì Đường Duyệt mới có cái để theo đuổi. Cuộc sống của nàng

ấy mới có trọng tâm, mới có mục tiêu, mới không trở nên trống rỗng. So với một

số người được sự sủng ái của phụ mẫu, ngay từ khi sinh ra đã cho rằng bản thân

mình là nhất, là hoàn mỹ cho nên sống rất ích kỷ, không hề có chí tiến thủ, thì

chẳng phải Tiểu Duyệt cũng có điểm may mắn sao?”

Tô Mộng Chẩm liền hỏi: “Lẽ nào nàng ấy không biết tự

lượng sức mình, đi thách đấu với một người võ công cao cường hơn gấp vạn lần

mình, huynh tận mắt nhìn thấy rồi, cũng không định ngăn cản?”.

Thương Dung cười và nói: “Ta tin tưởng nàng ấy”.

Tô Mộng Chẩm bước ra khỏi lều, nói một cách lạnh lùng:

“Bệnh ngu ngốc là bệnh truyền nhiễm, ta phải tránh xa nơi này một chút”. Tô

Mộng Chẩm nói vậy nhưng lại đứng gần hơn về phía võ đài.

Trong thời gian diễn ra cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa

Thương Dung và Tô Mộng Chẩm, ống tay áo của Mộ Dung Mai Kiến đã đâm thấu vào vai

của Đường Duyệt. Mọi người xung quanh đều thở dài vì với một cô nương xinh đẹp

yếu đuối như vậy mà Mộ Dung Mai Kiến vẫn ra tay một cách vô tình. Đúng thật là

một nam nhân lạnh lùng và sắt đá.

Đường Mẫn chau mày theo dõi, ông không hy vọng cuộc tỉ

thí này tiếp tục diễn ra, Nhưng ông chỉ nhìn bóng dáng Đường Duyệt trên võ đài

và chưa thật sự muốn lên tiếng ngăn cản. Lúc Đường Duyệt bị đâm lần nữa, nàng

vẫn không hề kêu đau, càng không hề kêu cứu, nàng cắn rắng chịu đựng và từ từ

đứng dậy.

“Mẹ nó, Mộ Dung Mai Kiến đúng là đồ hèn. Nàng ấy chỉ

là một tiểu cô nương. Mẹ nó, hãy mở to mắt cho ra mà nhìn đi!” Thẩm Sơ Không

đột nhiên gầm lên.

“Trên đấu trường không phân biệt nam nữ”. Thẩm Sơ

Không không ngờ được rằng đáp lại lời hắn không phải là Mộ Dung Mai Kiến mà

chính là Đường Duyệt với bờ vai bên phải đang chảy máu đầm đìa.

Thẩm Sơ Không đứng ngây người. Công tử Mạnh Trúc Túy

đứng bên cạnh cười nhẹ và vỗ vào vai hắn: “Bị ăn quả đắng rồi phải không? Người

ta đâu muốn huynh quan tâm”.

Đường chủ đường Văn Nguyệt Tần Thời Vũ đứng bên cũng

huých nhẹ khuỷu tay hắn và nói: “Này, này, Thẩm huynh, đừng thấy tiểu cô nương

kia xinh đẹp mà nảy sinh ý đồ xấu nhé”.

Thẩm Sơ Không đáp lại: “Thì ta cũng trăng hoa như

huynh thôi”.

Tần Thời Vũ ngắt lời ngay: “Thế đường chủ ngày trước

cũng là một cô nương, tại sao ta không thấy huynh nương tay với nàng ấy. Cả cô

nương tháng trước thách đấu với huynh nữa, huynh chẳng phải cũng ra tay không

thương tiếc hay sao?”.

Thẩm Sơ Không không nói được gì thêm nữa.

Tô Mộng Chẩm nhíu mày: “Cứ đà nay thì nàng ấy sẽ bị

đánh cho ngã xuống mất”.

Tất cả mọi người đều cho rằng Đường Duyệt không bị

thương nặng. Chỉ có Mộ Dung Mai Kiến biết rằng, chiêu đòn mà hắn vừa dành cho

Đường Duyệt là đòn trí mạng. Chỉ đáng tiếc là Đường Duyệt né tránh được, chứ

với sức mạnh như vậy thì Đường Duyệt không thể tiếp tục đứng lên được nữa.

Lần đầu tiên nhìn kỹ Đường Duyệt, Mộ Dung Mai Kiến khẽ

cười: “Ngươi và đại ca của ngươi rất giống nhau, đều là những đối thủ đáng

gờm”.

Khuôn mặt của Đường Duyệt trở nên trắng bệch đến đáng

sợ. Vết thương trên vai của nàng làm cho cánh tay đang nắm chặt thanh đao run

lên. Máu từ vết thương ở vai đang từ từ nhỏ xuống, nhuộm đỏ cánh tay trắng nõn

của nàng rồi rơi xuống trên thân đao, rơi cả trên lưỡi đao.

Trong nháy mắt, đao Khuynh Thành sáng rực lên. Đường

Duyệt lại một lần nữa xuất chiêu, tốc độ cực nhanh, nhưng không ổn định. Mộ

Dung Mai Kiến nhìn vào mắt Đường Duyệt, biết chắc đó là sự gắng sức cuối cùng.

Nhưng tư thế của nàng không chút do dự, vậy là một lần nữa ống tay áo của Mộ

Dung Mai Kiến lại tung lên. Lần này hắn muốn hoàn toàn đánh bại Đường Duyệt.

Một tay áo của Mộ Dung Mai Kiến đã trực tiếp quấn chặt

cổ Đường Duyệt. Chỉ cần nàng thu đao lại, nỗ lực để chặt đứt tay áo của hắn thì

một chiếc tay áo khác đang sẵn sàng chờ nàng sẽ nắm lấy cơ họi đó và đâm xuyên

vào ngực nàng. Trong khoảnh khắc đó, Mộ Dung Mai Kiến không phải không cảm thấy

thương xót cho Đường Duyệt. Bởi vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp người

con gái nào vừa xinh đẹp lại vừa kiên cường đến vậy. Chỉ tiếc là trên võ đài,

khoảnh khắc ấy ngắn ngủi mà động tác của hắn lại quá nhanh và quá mạnh, không

vương chút xót thương nào dành cho nàng.

Bàn tay phải của Tô Mộng Chẩm đã siết chặt lại. Tất cả

mọi người có mặt ở đó đều hồi hộp đến nín thở. Đường Duyệt không thu đao Khuynh

Thành về. Toàn thân nàng giờ đây giống như đang nhập là