
ch
động, trái tim run rẩy vui vẻ động lòng, bỏ quên luôn mẹ đang chờ ở ngoài. Cô
ngượng ngùng ôm tấm rèm cửa sổ, vô cùng thẹn thùng nói: “Ngôn Mạch, chúng ta có
giống Romeo và Juliet không, một người trên lầu một người ở dưới, hẹn hò dưới
đêm trăng…”
“Con không nên sỉ nhục
Juliet biết không? Cái con nhóc này, lại còn Juliet!”
Bạch Thiên Trương mặt đầy
sát khí quay đầu lại: “Nói gì hả!... Mẹ, lời của ngài đúng là lời vàng ngọc!”
Mẹ Bạch đẩy Bạch Thiên
Trương ra, Ngôn Mạch chỉ thấy trên cửa sổ, bóng cô vụt qua một cái, sau đó một
khuôn mặt tươi cười vô cùng hiền lành xuất hiện: “Ngôn Mạch, chà, gọi là Ngôn
Mạch phải không? Thiên Trương nhà chúng tôi thật không hiểu chuyện, sao lại để
cậu đứng dưới lầu thế kia, mau, nhanh lên lầu đi, trời đất, mùa đông ngoài trời
lạnh lắm, đứng đó sẽ bị chết cóng mất!”
Bạch Thiên Trương ngây
ngốc nhìn mẹ cô trở mặt y như diễn kinh kịch, sau đó cô bị mẹ Bạch, lúc này đã
khôi phục gương mặt mẹ kế, đạp một cước ra ngoài: “Còn đứng ngây ra đấy? Không
mau đi xuống đón!”
Bạch Thiên Trương vẫn còn
đang sững sờ, Thư Nhuận đã đi đến, mang theo dáng vẻ tươi cười lâu rồi không
được ăn đòn: “Bạch Thiên Trương, chị phải cảm ơn em đấy. Chị có thấy lúc em
nhắc đến Ngôn Mạch với bác, bác thõa mãn đến mức nào không! Ôi ôi!”
Bạch Thiên Trương đột
nhiên nghĩ đến bốn chữ: thiên lôi cuồn cuộn.
Ngôn Mạch cũng không ngờ
chuyện sẽ phát triển thành tình huống này, nhưng dù sao Ngôn đại thần vẫn là
Ngôn đại thần, kịp phản ứng rất nhanh. Cười mỉm đi theo Thiên Trương vừa bị đạp
xuống lên lầu.
Mẹ Bạch cha Bạch, mẹ Thư
cha Thư, còn có Thư Nhất Nhuận đứng xếp hàng ở cửa nghênh đón. Ngôn Mạch và
Thiên Trương vừa lên tới nơi, hai con mắt của mẹ Bạch đã tỏa ánh hào quang muôn
dặm, nhiệt tình mời Ngôn Mạch vào nhà, ân cần hỏi han, đã thế còn tiện tay đóng
cửa, làm cho Bạch Thiên Trương đang ngồi xổm trước cửa cởi giày bị đập mặt
xuống đất.
Lúc này mẹ Bạch mới như
nhìn thấy Bạch Thiên Trương: “Ô? Hóa ra là con à, có bị đập đầu không? Không
đập đầu thì đứng dậy, còn nghiêng ngả cái gì, đi pha trà cho Ngôn Mạch đi.”
Ngôn Mạch quay đầu lại
nhìn Bạch Thiên Trương, chớp chớp hai hàng mi dài, cười đắc ý, lúc quay lại
nhìn mẹ Bạch thì đã là dáng vẻ tươi cười vô cùng ngây thơ hiền lành. Bạch Thiên
Trương nổi giận, đi pha trà dưới ánh mắt cảm thông của Thư Nhất Nhuận, pha trà
pha trà, pha một ly trà Diệp Mạt Tử cho anh uống!
Bạch Thiên Trương bưng
một ly trà Diệp Mạt Tử đi ra, trong phòng khách, mọi người đang vây quanh Ngôn
Mạch hỏi han như sao vây quanh trăng.
Mẹ Bạch nhìn ánh mắt hiền
lành của Ngôn Mạch khẽ dao động khi nhìn Bạch Thiên Trương, bà hỏi: “Ngôn Mạch
à, cậu nhìn cậu xem, nếu là bạn trai của Thiên Trương, thì phải quang minh
chính đại đến gặp tôi với bác trai cậu, sao phải như ăn trộm đứng ngoài trời
lạnh làm gì.”
Ngôn Mạch cười: “Vốn cháu
cũng nghĩ như vậy, cần phải đến gặp mặt hai bác trước. Nhưng Thiên Trương nói
bây giờ vẫn chưa thích hợp, cháu cũng sợ quấy rầy bác và bác trai, cũng nghĩ
Thiên Trương có vẻ ngại, cho nên mới chưa tới.”
Mẹ Bạch quay đầu lườm
Bạch Thiên Trương: “Con bé này, con nhìn Ngôn Mạch đi, suy nghĩ nhiều cho con
như thế, con còn che giấu, người ta nói cây chổi rách cũng phải được trân
trọng, huống chi nó lại chẳng phải chổi đã quét qua!”
Bạch Thiên Trương trầm
mặc, coi như sự chống cự cuối cùng. Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui mừng.
Đến khi mẹ Bạch biết buổi tối Ngôn Mạch ở khách sạn, bà hào sảng lên tiếng:
“Còn ở khách sạn làm gì, nếu cậu không chê thì cứ ở lại nhà chúng tôi!”
Ngôn Mạch cười tươi như
gió xuân: “Được ạ, vậy thì làm phiền gia đình ta rồi.”
Mẹ Bạch vừa khách khí mời
chào, vừa xuống bếp nói là muốn lấy sủi cảo cho Ngôn Mạch ăn. Cha Bạch cũng đi
vào theo, nhíu mày: “Bà à, để cậu ta ở lại không hay lắm, cậu ta với Thiên
Trương đã xác định gì đâu? Tôi xem gia đình cậu ta thế kia, sợ Thiên Trương
không ứng phó nổi…”
Mẹ Bạch xách dao thái
rau, cha Bạch liền im miệng. Mẹ Bạch vung vẩy con dao, nói: “Có gì không hay,
hả?! Thằng bé Ngôn Mạch này tôi thấy không tệ, con gái ông cũng không phải ông
không biết, chẳng có chí lớn, không có tinh thần cầu tiến, vất vả lắm mới tìm
được người có điều kiện không tệ, ông còn muốn gì, ông còn muốn gì hả?!”
Thư Nhất Nhuận đứng nghe
ngoài cửa bếp, cảm thán: Bác trai, ngài có đúng là luật sư không vậy?
Mẹ Bạch bưng sủi cảo ra,
bên ngoài nhiều quần chúng phức tạp, liền bảo Thiên Trương đưa Ngôn Mạch lên
phòng ngồi ăn, nhân tiện bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Thiên Trương bê bát
sủi cảo, dẫn Ngôn Mạch vào phòng riêng, đóng cửa lại, ngoài cười nhưng trong
không cười: “Ngôn Thiếu, có phải ngài đang rất đắc chí không? Vậy bây giờ có
cần tôi phải đút cho ngài ăn không?”
Ngôn Mạch duỗi cánh tay
dài, kéo Thiên Trương vào lòng mình, anh cười hì hì bên tai cô, nói: “Thiên
Trương, vẫn còn giận à?”
Tai Bạch Thiên Trương đỏ
bừng, toàn thân khẽ run rẩy. Cô giãy ra khỏi lòng anh: “Không có. Được rồi, anh
mau ăn sủi cảo đi, không có mẹ lại mắng em.”
Ngôn Mạch