Old school Swatch Watches
Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324212

Bình chọn: 8.5.00/10/421 lượt.

nghe lời ngồi

xuống ăn, anh gẩy gẩy vài cái, dùng đũa kẹp một miếng sủi cảo chỉ có vỏ không:

“Thiên Trương, sủi cảo này ai làm vậy? Không có nhân thịt.”

Bạch Thiên Trương nổi giận:

“Em làm! Anh có ý kiến à?”

Ngôn Mạch nhún vai:

“Không có ý kiến. Là em làm thì đúng rồi.”

Bạch Thiên Trương tò mò:

“Tại sao là em làm thì đúng rồi?”

Ánh mắt Ngôn đại thần vô

cùng thuần khiết liếc qua người Bạch Thiên Trương, sau đó nói: “Bởi vì đều

không có nhân giống nhau.”

Ầm! Một tiếng sấm vang

lên từ phía chân trời. Bạch Thiên Trương phẫn nộ: “Làm sao anh biết em không

có!”

Ngôn Mạch vẫn cười rất

trong sáng: “Anh đã thấy nội y của em, là A nhỉ?” Ngữ khí nhẹ nhõm tự nhiên,

giống như đang cầm một con gà ở chợ nói: “Con này năm cân nhỉ?”

Bạch Thiên Trương đột

nhiên nhớ tới lần Ngôn Mạch đến phòng ngủ của cô, lúc ấy ở trên ghế có một đống

đồ lót, cô đã lập tức ném lên giường trên rồi, còn nghĩ rằng Ngôn Mạch không

phát hiện ra. Không ngờ tên này không chỉ nhìn thấy, còn cố ý giấu diếm lâu như

vậy!

Cô run rẩy chỉ vào Ngôn

Mạch: “Anh là Ngôn Mạch? Anh thật sự là Ngôn Mạch? Không phải đóng giả chứ?”

Ngôn đại thần nở nụ cười:

“Anh đương nhiên là Ngôn Mạch. Anh biết rõ một cô gái tên là Bạch Thiên Trương,

cô ấy thích ăn điểm tâm là bánh bao trứng và sữa đậu nành; bữa trưa thích nhất

là đến lấy đồ ăn ở cửa số bảy trong căng-tin, bởi vì cô ấy rất thân với bác gái

ở đó, lúc nào cũng lấy cho cô nhiều đồ ăn hơn; cuối tuần sẽ ở trong phòng ngủ

không ra khỏi cửa, nhờ bạn cùng phòng mua hộ cô ấy miến thịt bò của hàng ông

lão cạnh cổng trường, hoặc sẽ ăn mì ăn liền trong phòng, còn thích nhất mì ăn

liền của Đại Trù Nghệ; cô ấy để ý một con thỏ lông nhung trong cửa hàng Thiên

Sắc đã lâu mà chưa có tiền mua; năm thứ nhất, cô ấy đổ một cốc nước lên giường

của bạn cùng phòng; cô ấy thích mà cũng không thích nhất là Mã Triết vẽ xấu ở

khóa trên; cô ấy…”

Bạch Thiên Trương nhào

tới che miệng Ngôn Mạch, run rẩy nói: “Anh đừng nói nữa, em… Em tin tưởng anh…

Em tin tưởng anh cái con khỉ ấy! Ngôn Mạch sẽ không nói năng tùy tiện giống như

vậy!”

Ngôn Mạch đen mặt, sau đó

nói: “Vô dụng, Thiên Trương, bây giờ em đã nhận ra bộ mặt thật của anh, có hối

hận cũng không kịp rồi, em trốn không thoát đâu.”

Bạch Thiên Trương ngoáy

ngoáy tai, cảm thấy năm từ kia hình như vô cùng quen thuộc, sau đó nhếch miệng

nói: “Em chưa nói là hối hận.”

Hai mắt Ngôn Mạch sáng

ngời: “Thiên Trương, đây chính là em nói.” Sau đó lại do dự một lát, anh quyết

định nói rõ chuyện Cố Niên với cô: “Thiên Trương, em có thể nghe anh nói chuyện

này được không?”

Trong lòng Bạch Thiên

Trương chợt lóe sáng như gương. Câu chuyện này nhất định không phải cổ tích đẹp

đẽ gì, nếu không phải ân hận khóc lóc thì có thể là chuyện tình xưa đau đớn,

tóm lại chắc là những lời nói thật, nhất định sẽ khó nghe.

Ngôn Mạch xem như Bạch

Thiên Trương đã đồng ý, bắt đầu nói: “Ngày xưa, có một cậu bé và cô bé…”

“STOP!” Bạch Thiên Trương

nói, sau đó vẻ mặt nghiêm túc: “Anh hãy nói thẳng ra anh đã có một đoạn tình

với ai, đừng có dùng cậu bé cô bé để thay thế. Em có thể chịu được.”

Ngôn Mạch nhìn ánh mắt cô

giống như là tận mắt thấy trên đầu cô có một cái rễ cây dài ra, nhưng anh vẫn

khẽ hắng giọng, kể về lịch sử đào hoa tráng lệ của mình.

Bạch Thiên Trương giống

như một cha sứ, vừa yêu thương, vừa nghiêm túc nhìn Ngôn Mạch đang sám hối,

nghe hết câu cuối cùng, sau đó hỏi: “Hết rồi?”

Ngôn Mạch mờ mịt: “Hết

rồi.”

Bạch Thiên Trương thở

phào một cái, cô còn tưởng mình sẽ được nghe từng sự kiện lịch phong lưu của

Trần Quán Hy, kết quả sau khi nghe xong toàn bộ… Ừm… Thật ra chỉ là hai đứa trẻ

con vô tư, chỉ là thanh mai trúc mã, chỉ là như gần như xa, thực ra cũng không

có gì quá đáng mà… Ừm, cô cần phải bình tĩnh, thế nhưng sao cô lại giống như

đang giận dữ thế này? Tại sao cô lại cảm thấy khắp nơi đều là vị chua vậy?

Ngôn Mạch lo lắng nhìn

nét mặt không rõ biểu cảm của Bạch Thiên Trương, luống cuống tay chân phân

trần: “Anh với cô ấy không có gì, thật đấy! Thiên Trương, tuy bây giờ Cố Niên

đang làm ở bộ phận thiết kế, nhưng giữa bọn anh không hề có dính líu công việc,

cho nên bình thường không gặp mặt. Thiên Trương, anh thừa nhận trước kia mình

có chút phóng đãng, thế nhưng anh thật sự thích em. Anh chỉ muốn ở bên em, chỉ

có duy nhất một mình em anh mới muốn ổn định, anh…” Anh mấp máy môi, ngón tay

cong lên xoa nhẹ thái dương, gương mặt anh tuấn đỏ bừng rất khả nghi, “Anh yêu

em, Thiên Trương.”

Bạch Thiên Trương bị ba

chữ kinh điển cuối cùng hoa lệ đánh bay. Cô nghi ngờ đống pháo hoa vừa mua lúc

ban ngày hình như đang nổ ra trong lòng cô, sáng bừng muôn màu rực rỡ, âm thanh

lốp bốp vang lên trong lòng, vừa nóng rực lại vừa có chút đau đớn. Hai tay cô

chống nạnh, dáng vẻ như ấm trà: “Vậy được, Ngôn Mạch, sau này anh không được

lừa dối em, phải đối tốt với em. Quan trọng nhất, sau này toàn bộ thu hoạch

nông trường của anh đều phải giao nộp cho em!”



Sau tiết mục cuối năm,

Tiểu Thẩm Dương bắt đầu nổi tiếng. TV trong phòng khách chiế