
lại không tìm thấy Ông Không Thiếu Tiền, mà hắn ta còn không ngừng đổi ID làm
ầm ĩ lên, một cái bị cấm nói, lập tức có một cái ID khác, người sáng suốt nhìn
một cái biết ngay là hắn ta cố tình. Trong mười tám năm đầu đời của Ninh Tần,
đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thất bại.
Một khi Ngôn Mạch đã
chính thức quyết định điều tra làm rõ sự việc, tốc độ sẽ vô cùng nhanh, hiệu
suất cực kỳ cao. Cho nên đến giữa trưa ngày hôm sau, Ngôn đại thần đã đứng
trước cửa một tiệm internet, nheo mắt nguy hiểm.
A Giáp vừa ngáp vừa ấn
enter, nhàm chán nhìn nhân vật của mình nói tràn đầy trên kênh Thế giới, sau đó
bị hệ thống cấm nói, cưỡng chế đá khỏi trò chơi. Lại tiếp tục đổi ID khác, tiếp
tục vào nói. Ha ha ha ha ha, hắn cười đắc ý, chỉ cần ngồi trước máy vi tính ấn
enter cho nhân vật phát ngôn, là có thể nhận được một khoản tiền lớn, giao dịch
này thật sự có lời to!
Sau lưng có người đập vào
vai hắn một cái, vì tâm tình A Giáp đang rất tốt, cho nên lúc quay đầu lại vẫn
còn dâng lên một gương mặt tươi cười. Nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng hóa đá,
bị gió thổi vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống mặt đất, ngược lại, người đứng
phía sau nhìn hắn, cười ấm áp: “Có người tố cáo anh phỉ báng trên internet, mời
đi theo chúng tôi một chuyến.”
Ngôn Mạch cúi người nhìn
mấy câu nói khó nghe trên màn hình, nhíu mày. Anh xoay cổ, giãn gân giãn cốt,
cười với tên đang lạnh run trước mặt: “Đây là tao thay vợ tao trả lại cho mày.”
Vừa dứt lời, một cú đấm móc trái tuyệt đẹp tiếp xúc với mặt A Giáp, mang theo
âm thanh gió thổi ác liệt.
Mấy người sau lưng giữ
chặt anh: “Ngôn Thiếu, bình tĩnh lại một chút. Bây giờ chủ yếu phải hỏi xem là
ai sai hắn làm , không thù không oán ai lại làm loại chuyện vô vị này.”
A Giáp bị đánh đầu váng
mắt hoa sao còn có thể nhớ người nọ dặn đi dặn lại không được khai ra người
thuê làm, chưa đợi Ngôn Mạch hỏi đã nói ra lưu loát: “Là một cô gái, nhưng tôi
chưa từng thấy mặt cô ta, thật đấy. Cô ta liên hệ với tôi qua điện thoại, tiền
cũng gửi trực tiếp vào tài khoản của tôi. Nhưng mà… Nhưng mà tôi có số di động
của cô ta…”
Hắn vừa đưa ra dãy số,
Ngôn Mạch đã giật ngay lấy, thuận tay lấy điện thoại của mình ra đối chiếu, kết
quả không có số nào giống. A Giáp thấy sắc mặt Ngôn Mạch không bình thường, lại
bị Ngôn Mạch lườm dữ tợn, biết là dãy số này không có tác dụng, lập tức sợ muốn
chết, một người đàn ông như vậy mà lại bắt đầu khóc trước mặt mọi người: “Đây
thật sự là số của cô ta! Các người đừng đánh tôi! Tất cả tôi nói đều là thật!”
Ngôn Mạch chán ghét nhìn
A Giáp, lại nghĩ tới lời tên này nói muốn mua một đêm của Thiên Trương, lập tức
tay chân cảm thấy ngứa ngáy, máu toàn thân bắt đầu sôi trào. Cũng may anh vẫn
còn chút lý trí, tóm cổ áo A Giáp, cười u ám: “Mày bây giờ, lập tức viết thư
xin lỗi!”
A Giáp nước mắt nước mũi
tèm nhem, run run quay đầu lại: “Tiên… Tiên sinh, thư viết như thế nào ạ?”
“…” Ngôn Mạch im lặng,
sau đó gầm lên: “Tao đọc một câu mày viết một câu!”
Nửa giờ sau, trên trang
chủ của Viêm Hoàng Kỳ Tích đăng một bức thư xin lỗi ký tên Ông Không Thiếu
Tiền. Trong thư làm rõ hắn ta đã bịa đặt ra để phỉ báng Thiên Trương, làm tổn
hại danh dự của cô, hiện giờ trịnh trọng xin lỗi. Tiếp đó là một đống lời nói
xin sám hối vì hành vi phạm tội của mình và cầu xin tha thứ. Ông Không Thiếu
Tiền và một loạt ID của hắn từ đó cũng mai danh ẩn tích.
Thư vừa gửi lên, lập tức
được đưa lên đầu trên trang chủ, vô số người chơi nhao nhao lên án mạnh mẽ hành
vi của Ông Không Thiếu Tiền, nhất thời trên kênh Thế giới không ai là không
thảo luận về sự kiện này.
Dư San vẫn để ý tới trò
chơi, nhìn thấy bài viết này, lập tức gọi Bạch Thiên Trương: “Thiên Trương,
Ngôn Thiếu nhà cậu đã bắt được Ông Không Thiếu Tiền! Hắn ta gửi một lá thư xin
lỗi cậu, còn nói sẽ xóa nick, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ vào trò chơi!”
Từ hôm qua Bạch Thiên
Trương đã không vào trò chơi, còn trốn mấy tiết học. Cũng không phải cô bị đả
kích chưa gượng dậy nổi, trên thực tế, Dư San cũng phải ngưỡng mộ trái tim kiên
cường dẻo dai và khả năng chịu đựng của Bạch Thiên Trương. Hôm qua sau khi ngẩn
ngơ một hồi, chỉ cần ngủ một giấc, Tiểu Bạch lại vui vẻ.
Dư San hỏi: “Bạch Thiên
Trương, cậu không lo lắng sao? Trong trường chúng ta cũng đã đồn đại rồi.”
Bạch Thiên Trương đang
tập yoga, nói: “Không sao. Ngôn Mạch nói tất cả anh ấy sẽ xử lý tốt.”
Khi ấy Dư San không quay
đầu đi chỗ khác cười nhạo như trước kia, mà là thật lòng nói: “Thiên Trương, tớ
thật sự hi vọng có thể nhìn thấy cậu và Ngôn Mạch tu thành chính quả. Từ trong
trò chơi phát triển tới đời thực, tớ vẫn chưa bao giờ thấy, chỉ mong hai người
có thể cho tớ chút hi vọng.”
Lúc ấy Bạch Thiên Trương
sững sờ một chút, sau đó lại dần dần cười nhẹ nhàng: “Bọn tớ sẽ.”
Vì vậy sau khi nghe Dư
San báo tin, Bạch Thiên Trương khôi phục, nhảy từ trên giường xuống, sau khi
xem kỹ lá thư xin lỗi kia, đưa ra một kết luận: “Thư này tuyệt đối không phải
Ông Không Thiếu Tiền tự mình viết.”
Dư San hỏi: “Tại sao?”
Bạch Thiên Trương ch