
ương vấn hình bóng cô, cuối cùng bộ dạng mệt
mỏi, trở thành đối tượng nhạo báng của hai bạn tốt.
- Ngày nghỉ không ở nhà, sáng sớm chạy tới đây làm gì?
Đối mặt với hai gương mặt sáng lấp lánh vì hạnh phúc, sắc mặt hắn càng đen sì.
- Quan tâm tới cậu chứ sao.
Lôi Tân Dương đón ly nước trái cây từ tay Cần bá, vui vẻ nói. Hắn và Lục
Hạo Doãn chẳng qua chỉ muốn ghé qua trò chuyện với hắn một chút, ai dè
được Cần bá cho biết một tin hay ho, Lam Vân Diễm rời nhà gần một tuần
rồi, Diêm Nhược Thiên hình như không có ý đón vợ về, Cần bá rất lo lắng
nhưng lại không thể làm gì, đành nhờ bọn họ ra mặt.
- Phu nhân nhà cậu đâu rồi?
Lục Hạo Doãn làm bộ ngạc nhiên hỏi.
- Hai người đừng có giả bộ ngu ngốc với tôi.
Cha mẹ nửa tháng nữa là về Đài Loan đón năm mới, vợ thì đi đâu không rõ,
hắn thì không có bất cứ hành động nào, Cần bá thật sự lo lắng.
Lôi Tân Dương rất thích kiểu nói chuyện trực tiếp này:
- Cậu không mau mang người về còn chờ gì?
- Hiện tại tôi không rảnh.
Lôi Tân Dương không nhịn được ôm bụng ngặt nghẽo:
- Làm trò gì nữa đây, tâm đã lộ rõ, còn giả bộ à?
- Tại sao phải gây khó khăn cho chính bản thân?
Lục Hạo Doãn quả nhiên là thân sĩ, lời ít ý nhiều.
- Phụ nữ không thể quá cưng chiều.
Lôi Tân Dương lắc đầu xem thường:
- Cậu đúng là tên tiểu tử ngang bướng!
- Chẳng lẽ không cưng chiều cô ấy thì sẽ chứng minh cậu không cần cô ấy sao?
Lục Hạo Doãn nhẹ cất lời, tuy nhiên tay lại hung hăng đánh cho Diêm Nhược
Thiên một đòn cảnh cáo khiến hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.
- Đàn ông mà, thẳng thắn một chút đi.
Lôi Tân Dương hình như quên mất mình từng có một quá khứ “bất lương” thì phải, mạnh miệng cất lời.
- Trừ phi cậu không thương cô ấy, nếu không cứ tiếp tục tính toán thế này, chính là tự làm tổn thương trái tim cậu.
Lục Hạo Doãn hung hăng hồi tưởng hồi ức “đẫm máu” của mình.
Thật ra Diêm Nhược Thiên đã nhận ra đạo lý này, bởi vì yêu, bởi vì nhớ
thương, mặc dù đầu óc không ngừng tính toán, bảo đảm bản thân nắm chắc
phần thắng, nhưng… hắn không thể nào bình tĩnh được.. Đúng vậy, mọi thứ
tính toán chu toàn rồi, nhưng lại bỏ qua mất trái tim của bản thân.
- Nếu như cô ấy không theo tôi trở lại thì làm sao đây?
Hắn lo lắng cô giận dỗi sẽ không quay trở lại bên hắn, suy đi tính lại, hắn cho rằng mùa xuân là lúc thích hợp nhất để đón cô về, khi ấy cha mẹ hắn sẽ từ Mỹ bay về Đài Loan đón năm mới, cô nhất định sẽ cùng hắn trở về
Đài Bắc.
Khẽ nhíu mày, Lôi Tân Dương như nghe được tin UFO đáp xuống trái đất:
- Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!!! Diêm tổng giám đốc của chúng ta cũng biết lo lắng vấn đề này sao!!!
Gương mặt tuấn tú của Diêm Nhược Thiên thoáng đỏ thoáng trắng, hắn ảo não đưa mắt nhìn bạn tốt. Tên này có cần hả hê thế không? Trước kia, hắn quả
thật không bao giờ lo lắng loại chuyện này, nếu như cô không hàng phục ý tứ của hắn, hắn có thể tới trói người bắt về, nhưng hiện tại, hắn quan
tâm cảm thụ của cô, quan tâm tâm tình của cô, hắn không thể tùy tiện làm chuyện không nên.
- Nghĩ nhiều làm gì vậy? Cô ấy không nghe
lời, cậu vận dụng những mối quan hệ quen biết khiến cô ấy không thể trốn vào đâu là xong.
- Lôi, đừng nghĩ bậy rồi xuất chủ ý cùi bắp.
Lục Hạo Doãn dù sao cũng là người từng trải, trước đây đã từng đuổi theo vợ đến tận nông thôn mà.
- Tôi nghĩ, nếu như nhận ra thành ý của cậu, cô ấy nhất định sẽ trở lại.
- Nếu như cô ấy không nhận ra thành ý của tôi?
- Vậy thì cứ kéo dài tình hình như thế này với cô ấy đi, phụ nữ không sợ
cậu không quấn lấy người ta, chỉ sợ bị quấn chặt người ta.
- Tôi làm sao có thể kéo dài tình trạng này với cô ấy mãi được?
- Nếu như không buông được, cậu cũng không để cô ấy đi xa được đâu.
Không sai, hắn biết, bản thân không buông tay được, nếu Diễm Nhi không trở
lại cùng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi, đây chính là lí do hắn tính toán chi li thời cơ tốt nhất để đi bắt người.
- Cậu thật sự muốn mang cô ấy trở lại, tôi tin tưởng không có chuyện gì có thể ngăn trở cậu.
Đúng vậy, trong từ điển của hắn không có ba chữ “Không làm được”, hắn đang
sợ gì chứ? Dũng cảm đuổi theo mang bà xã trở về là được rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Lam Vân Diễm đã đi tới Khẩn Đinh
được hai tuần lễ, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào
của Diêm Nhược Thiên, chẳng lẽ hắn quyết định buông tha cho cô – bà xã
của hắn ư?
Suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy đây là chuyện
không thể tin nổi, sao cô dám đặt niềm tin rằng hắn sẽ ngay lập tức chạy tới nơi này? Cô quên mất, có khi nào, hắn cho rằng hành động của cô chỉ là sự giận dỗi của một đứa trẻ?
Chẳng qua lúc này cô không nghĩ
nhiều được như vậy, toàn tâm toàn ý không thể thua cuộc, thật lòng cô
tin hắn sẽ để ý cô đang phản kích.
Cô thừa nhận, cô mong đợi hắn
đuổi theo đến Khẩn Đình, sau đó hắn nói: đầu hàng, chuyện gì cũng sẽ tùy cô, lúc đó cô sẽ nói cho hắn biết, cô sẽ xem xét việc có nghỉ việc ở
tập đoàn không… Cô biết đây có lẽ là chuyện ảo tưởng nhất thế giới,
nhưng lại không thể không si tâm vọng tưởng, hắn đã có thể nhượng bộ cô, chứng tỏ hắn rất quan